Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 615. Kho hàng 1

Chương 615. Kho hàng 1
Chương 615: Kho hàng 1
Đây là tình hình sau khi bọn họ kết hôn mới có, liên quan đến một vài thay đổi nhỏ này, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều. Bởi vì, loại sức mạnh huyền học này hoàn toàn là thứ bọn họ nghiên cứu cũng không hiểu.
Từ Toa đứng trong trung tâm thương mại, nhìn mưa bụi mịt mù trước mặt, nói với Giang Phong: “Đi nào, anh Giang.”
Một năm này, đồ ở thành phố Giang Hải đã ít hơn so với lúc bọn họ tiến vào nhiều, nhưng thế này cũng không có gì kỳ lạ, Từ Toa bán đồ cũng đã bán hơn một năm. Một năm này, có thể còn nhiều hơn thứ bọn họ lấy ra vào mấy năm trước.
Nhưng tuy rằng là như vậy, đồ trong thành phố Giang Hải vẫn nhiều không đếm xuể. Dù sao muốn hoàn toàn chuyển sạch một tòa thành, nào phải chuyện trong một sớm một chiều?
Nếu một năm này có thể lấy hết sạch, vậy thật đúng là nực cười.
Hơn nữa, phần lớn thứ Từ Toa lấy vẫn là quần áo trong khu tòa nhà dân cư, về phần những thứ khác, cô cũng không lấy nhiều.
“Lần này, chúng ta đi đâu đây?”
Từ Toa: “Mấy ngày này em đều đi về phía nam, cũng không tìm được thứ gì thích hợp, lần này chúng ta đi về phía đông đi nhỉ?”
Giang Phong: “Được.”
Anh nghĩ ngợi một chút, rồi bảo: “Em còn nhớ lô hàng đầu tiên của chúng ta không?”
Từ Toa đương nhiên nhớ, đó là khi lô hàng đầu tiên ở xưởng còn chưa ra, bọn họ đã dùng áo phông lớn ở siêu thị làm lô hàng đầu tiên, cũng chính vì lô hàng này, bọn họ mới nhanh chóng mở rộng tiêu thụ.
Từ Toa gật đầu: “Cho nên?”
Anh cũng sẽ không tùy tiện nhắc đến.
“Có lẽ chúng ta không cần tìm công xưởng gì cả, công xưởng ở bên này thật sự không nhiều, chúng ta có thể đi xem những siêu thị loại lớn đó, có lẽ bên trong có hàng.”
Giang Phong không giống với Từ Toa biết rõ ngọn ngành về thành phố Giang Hải, cô vốn từng sống ở nơi này, được xem là hiểu vô cùng rõ đặc điểm ở bên này. Nhưng vài năm này, số lần anh tới đây cộng lại cũng không tính là nhiều, đủ để anh hiểu từ từ theo Từ Toa.
Thành phố Giang Hải là một thành phố hải đảo, ngành du lịch ở thành phố Giang Hải phát triển, tuy rằng thời tiết không ấm áp như ở Bàng Thành, gần như không cảm giác được mùa đông vô cùng lạnh lẽo. Tuy thành phố Giang Hải là thành phố hải đảo, nhưng bốn mùa lại rõ rệt. Chỉ có điều, mùa đông không lạnh như vậy, hơn nữa còn rất ngắn.
Chính vì đặc điểm địa lý và đặc điểm mùa, cho nên bên này chủ yếu làm du lịch, và xưởng chế biến hải sản, kho đông lạnh vận chuyển bên ngoài có ở khắp mọi nơi. Nhưng nếu nói là xí nghiệp thực thể loại nặng gì đó, thì lại rất ít.
Cho nên nếu Từ Toa muốn tìm xưởng quần áo, Giang Phong tin có thể tìm được. Dù sao trong một thành phố cũng không thể ngay cả mấy xưởng quần áo cũng không có, nhưng tuyệt đối không dễ tìm như những xưởng gia công khác.
Hơn nữa có vải bò hay không cũng không dễ nói.
Nhưng nếu trực tiếp tìm thành phẩm thì lại rất dễ dàng.
“Lô quần bò đầu tiên chúng ta cho ra, trực tiếp bán thành phẩm.” Giang Phong nói: “Không phải em muốn làm một buổi họp báo đặt trước sao? Chúng ta coi nó thành điểm may mắn đi.”
Từ Toa lập tức hiểu ra: “Ý của anh là, đầu tiên chọn cái đã đặt trước, chúng ta có thể cung cấp một lô quần bò?”
Giang Phong gật đầu: “Đúng, vật hiếm vì quý, anh tin bọn họ đều là người làm ăn, sẽ không có chuyện không hiểu.”
Từ Toa búng ngón tay: “Được đó.”
Cô nói: “Em biết nơi nào có thành phẩm.” Trước đây tìm được kho hàng của Metro AG, bên đó rất nhiều đồ ăn không thấy, nhưng quần áo gì đó lại không ai động vào. Đặc biệt là giá cả của những bộ quần áo này không tính là cao.”
Phải nói tới, thực ra bên bọn họ cũng có trung tâm thương mại cao cấp với những nhãn hiệu xa xỉ. Nhưng Từ Toa rất ít động vào quần áo ở những cửa hàng như vậy, một là giới hạn của thời đại, sự chênh lệch thẩm mỹ trong đó còn rất lớn, trên cơ bản không bán được giá. Mà thứ hai chính là không thể không thừa nhận, quần áo mang nhãn hiệu xa xỉ, không thích hợp với tình hình hiện tại.
Rất nhiều thứ, đừng thấy là hàng xa xỉ, nhưng nó còn có một cái tên gọi là quý giá. Chính là nguyên liệu không bền.
Lúc này, mọi người cũng không nhận ra nhãn hiệu với không nhãn hiệu cái gì, bạn dám giặt một lần đã biến dạng, tôi dám nói bạn là cái thứ hàng vất đi.
Về mặt bản chất, quan điểm có khác biệt khiến Từ Toa dứt khoát tạm thời không cân nhắc đến những thứ này. Cô khá nghiêng về phong cách giá rẻ lại dùng bền hơn. Trung tâm thương mại trung và cấp thấp, cửa hàng lớn, siêu thị cỡ lớn, thậm chí là chợ bán sỉ, quần áo ở những nơi như vậy, thực ra đều rất thực dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận