Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 279. Bóc đồ

Chương 279. Bóc đồ
Cảm ơn bạn Quehuong1511 đã gửi tặng kim phiếu cho truyện ^^
Chương 279: Bóc đồ
Nói thì nói vậy thôi nhưng bọn họ đều biết Từ Hồng Vĩ sẽ không ăn một mình, Chính ủy Triệu giống như không nghe thấy lời từ chối, vẫn còn cười hì hì.
Thật ra cái bình này là một cái bình dùng để ngâm rượu, Từ Toa tìm được phía sau một tiệm bán rượu trắng trong chợ, ngoài ra còn tìm được vài rương sa tế thịt Laoganma, trùng hợp là Từ Toa đang thiếu một cái bình nên quyết định rót sa tế thịt vào cái bình này luôn, mà cái chai Laoganma rỗng thì lại tìm cớ đem về nhà, giả bộ làm tương nấm.
Tuy tương nấm bà ngoại cô làm ăn cũng ngon, nhưng không có nhiều chất béo bằng Laoganma, lúc này mọi người rất thích mấy món ăn có nhiều chất béo, cho nên Từ Toa gửi cái này cho ba của cô.
Từ Hồng Vĩ để cái bình lớn qua một bên rồi lại tiếp tục mở cái khác thì nhìn thấy sáu bình tương thịt nấm được xếp ngay ngắn. Bình tương thịt nấm nhỏ hơn rất nhiều, so với bình sa tế thịt thì chẳng đáng là gì cả. Tương thịt nấm cũng không nhiều chất béo bằng sa tế thịt, nhưng Từ Hồng Vĩ nếm thử tương thịt nấm thì biết là do mẹ mình làm. Có lẽ sa tế cũng là tự làm. Cho dù là sa tế bò hay là tương thịt nấm thì thịt viên cũng nhiều lắm, nhưng cái này đối với bọn họ đã tương đối không tệ rồi.
Từ Hồng Vĩ tiếp tục mở cái khác, trong cái bao này có rất nhiều túi giấy, ông mở một cái ra, bên trong là từng miếng đồ màu trắng, ông cúi đầu xuống ngửi thử, có mùi hơi chua. Cũng không biết là cái gì nữa.
Từ Hồng Vĩ: “Đây là cái gì vậy?”
Chính ủy Triệu nhìn thử cũng không biết, anh ta lắc đầu nói: “Không biết, có phải chanh không?”
Không lẽ gửi xa như vậy mà lại gửi chanh đến, nhưng anh ta cũng nói: “Không sao, để tôi đem về cho vợ tôi xem thử, chưa chắc chanh không thể ăn được, tôi thấy cái này có là là do bà cụ làm. Nếu như là bà cụ làm thì chanh cũng trở thành món ngon đấy.”
Từ Hồng Vĩ nghĩ đó là chanh, tiếc nuối thở dài một tiếng rồi lại tiếp tục mở cái khác, vừa mở cái này ra lại ngạc nhiên một lần nữa, vậy mà bên trong lại là một miếng thịt khô.
Chính ủy Triệu nhanh tay lẹ mắt bóc một miếng bỏ vào miệng, nói: “Ôi... ngon thật!”
Lại ngẩng đầu nói: “Vậy mà lại là khô bò.”
Từ Hồng Vĩ vội vàng giật lại, mấy món này khỏi cần nói cũng biết giá.
Bây giờ thịt heo còn quý muốn chết chứ đừng nói chi là thịt bò, con gái ông gửi cái này qua khoảng chừng hai cân.
Từ Hồng Vĩ cảm thấy hơi sợ hãi, ông có chút không dám mở tiếp mấy túi giấy nữa, nhưng vẫn tiếp tục mở: “Là bánh trung thu!”
Từ Hồng Vĩ lướt mắt, ba mươi cái.
Nhìn ông mở túi giấy dài cuối cùng ra, là bốn cây lạp xưởng.
Lúc này chính ủy Triệu cũng hỏi thật lòng: “Anh gửi cho nó bốn tháng tiền à?”
Từ Hồng Vĩ gật đầu: “Có lẽ nó nhận được ba tháng, tháng thứ tư không biết nó nhận được chưa nữa.”
Chính ủy Triệu thở dài: “Chắc nó sẽ không lấy tiền anh cho đem đi mua đồ hết cho anh đâu nhỉ?”
Từ Hồng Vĩ lập tức nhướng mày.
Chính ủy Triệu thấy mình mình nói sai nên vội nói lại: “Không đâu không đâu, rõ ràng cái này còn nhiều hơn tiền anh cho nữa mà.”
Từ Hồng Vĩ: “...”
Chính ủy Triệu: “Tiếp đi tiếp đi, còn cái gì nữa không?”
Từ Hồng Vĩ không còn tâm trạng mở nữa, Chính ủy Triệu: “Anh đừng có xụ mặt mà... vừa nãy tôi chỉ nói nhảm thôi. Từ Toa cũng không phải đứa trẻ bướng bỉnh như vậy đâu.”
Từ Hồng Vĩ: “Nó chính là như thế.”
Chính ủy Triệu: “...”
Anh ta suy nghĩ một chút, lại khuyên bảo: “Cha con sẽ không giận nhau lâu đâu, nó sẽ hiểu cho anh mà. “
Từ Hồng Vĩ: “Tôi chưa giải thích với nó.”
Chính ủy Triệu: “...”
Con mẹ nó, anh đang làm khó tôi à.
Anh ta ho khan một tiếng, nói: “Nếu thật sự Từ Toa còn giận, mẹ anh sẽ nói với anh thôi...”
Từ Hồng Vĩ: “Chắc chắn mẹ tôi cũng còn giận.”
Chính ủy Triệu cảm thấy mình muốn điên lên rồi, anh ta làm chính ủy, khuyên bảo người khác là nghề của anh ta, nhưng Từ Hồng Vĩ này thật khó ưa!
Anh ta hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu thật sự Từ Toa muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với anh, với tính cách của nó, chắc chắn sẽ nói thẳng với anh! Nếu như không nói thẳng với anh, thì là không phải muốn như vậy! Chỉ đơn giản là cho người cha già không nơi nương tựa như anh một ít thức ăn thôi! Anh cũng đừng có suy nghĩ nhiều rồi lại tự hù dọa mình!”
Cái miệng thúi của anh ta lúc nãy nói nhảm làm gì chứ, mẹ nó đúng là cái miệng hại cái thân.
Chính ủy Triệu: “Sao anh không xem xem Từ Toa còn gửi gì cho anh nữa không? Có lẽ xem xong anh sẽ biết, thật ra Từ Toa chỉ là một cô gái nhỏ, không có nghĩ nhiều như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận