Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 85. Có xe khác hẳn

Chương 85. Có xe khác hẳn
Chương 85: Có xe khác hẳn
Từ Toa ra ngoài một chuyến, thực sự có quá nhiều chuyện.
Cô đi đến bưu điện, quả nhiên nhận được tiền mà ba cô gửi tới, ba cô chuyển cho cô ba mươi lăm tệ, tất nhiên, trong đó có mười tệ là tiền dưỡng lão gửi cho bà ngoại của cô.
Nhân viên bưu điện vừa nhìn thấy tên của cô, lại quay qua nhìn cô, hỏi: “Cô chính là Từ Toa?”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy thì cô vẫn còn hai kiện hàng nữa.”
Từ Toa khó hiểu hỏi lại: “Hai kiện?”
“Đúng thế.”
Từ Toa nhìn thấy nhân viên bưu điện lôi ra hai chiếc túi, một lớn một nhỏ, nói tiếp: “Cô qua bên này kí thêm mấy chữ đi.”
Từ Toa cúi đầu xác nhận một chút, lại lần nữa cầm bút kí tên, nhận được bưu phẩm, Từ Toa âm thầm cảm khái, cô thật sự chết chắc rồi. Nhiều đồ như vậy, cô làm sao mang hết về nhà được? Từ Toa lại cảm thấy đau đầu. Cô cúi đầu nhìn hai gói bưu phẩm.
Cái bưu phẩm nhỏ kia là ba của cô Từ Hồng Vĩ gửi tới, gói còn lại kia, viết tên Tiêu Hồng.
Mặc dù Từ Toa có đọc qua tiểu thuyết, nhưng trong kí ức của cô lại không hề có người này, bưu kiện là từ lâm trường Đông Bắc gửi tới, Từ Toa buồn bực gãi đầu, nhưng mà rốt cuộc cũng không nhiều lời gì cả. Dù gì tên người nhận và địa chỉ cũng không viết sai, nói cho cùng cũng không gửi nhầm đâu. Cô dùng sức kéo theo hai chiếc túi đi ra ngoài, thở dài một hơi.
Thế này, làm sao mà mang về nhà được?
Thiếu nữ yếu ớt, đôi mắt mơ hồ.
Từ Toa cuối cùng cũng hết cách, quay đầu lại hỏi: “Đồng chí, có thể làm phiền anh mang giúp tôi đến bên trong công xã được không?”
Tuy rằng yêu cầu người khác thế này cũng hơi mặt dày, nhưng mà Từ Toa cũng hết cách rồi, ai bảo cô một thân thiếu nữ yếu ớt lại không có ai giúp cơ chứ. Từ Toa tròn xoe đôi mắt cầu khẩn: “Làm ơn đấy.”
May mắn người trong bưu điện cũng không từ chối cô.
Đại khái bởi vì nơi cô muốn tới là công xã. Trong đó có một nam đồng chí tuổi tác cũng hơi lớn nói: “Để chú giúp cháu vậy.”
Từ Toa lập tức trả lời: “Cảm ơn chú.”
Vị đồng chí này đẩy chiếc xe đạp của mình ra, đem hai chiếc túi đều bỏ lên chiếc gác ba ga đằng sau: “Đi thôi”
Quả nhiên, có xe đúng là khác hẳn!
Đại khái là do ánh mắt ngưỡng mộ của Từ Toa quá mức rõ ràng, người đàn ông trung niên này càng thêm đắc ý, vô cùng kiêu ngạo.
“Bây giờ có xe như thế này rất tiện lợi, cho dù có phải tiết kiệm ăn mặc, cũng nên mua lấy một cái mà dùng.”
Từ Toa nghe thấy câu này, bèn gật đầu, thừa nhận vô cùng có đạo lí.
Điều này lại làm cho ông chú kia càng thêm vui vẻ.
“Chúng ta đi đến công xã à?”
Từ Toa đáp: “Vâng, đúng vậy.”
Từ Toa đã nghĩ qua rồi, nếu như có xe bò ở đó, vậy đương nhiên là tốt nhất, còn nếu như không có xe bò, vậy thì tìm tới phó trấn Du giúp đỡ. Cũng may, hôm nay vận may của Từ Toa vẫn luôn online, xe bò thế mà quả thật chưa đi, đám thanh niên trí thức kia còn chưa tới, Từ Toa thở dài nhẹ nhõm.
Cô vuốt nhẹ chiếc túi, móc ra một thanh kẹo ở bên trong, đây là bà ngoại bỏ vào túi cô, để lúc nào có xã giao với người khác thì có cái dùng tới, Từ Toa còn chưa có cơ hội dùng đâu.
Cô vội lấy kẹo ra, đưa cho ông chú kia: “Quả thật rất cảm ơn chú, nếu không phải chú vì nhân dân phục vụ, cháu thực sự cũng không biết phải làm thế nào nữa. Chú này, chú ăn cái kẹo đi.”
Cô đưa hết cả thanh kẹo cho ông chú này, thật ra một thanh kẹo cũng chỉ khoảng mười viên kẹo mà thôi. Chẳng qua lại có thể đủ khiến người khác cảm thấy vui vẻ, giống như ông chú này vui mừng không thôi, vốn dĩ chỉ là giúp chút việc vặt, ai ngờ còn được trả công.
“Thế này thì ngại quá.” Nhanh chóng cầm lấy kẹo cất đi: “Chú tên lão Uông, sau này nếu như cháu đến bưu điện có việc, trực tiếp gọi chú là được.”
Từ Toa lập tức gật đầu: “Được ạ.”
Một thanh kẹo này, hình như chỉ trong nháy mắt khiến cho đồng chí lão Uông càng nhiệt tình thêm vô số lần.
Công việc bên đó của lão Uông vẫn còn phải tiếp tục, ông ta cũng chẳng thể nán lại thêm nữa, dặn dò thêm Từ Toa mấy câu, rồi đạp xe rời đi, Từ Toa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy mang theo ít kẹo bên người quả thật là cần thiết.
Bạn xem, chẳng phải vào thời khắc quan trọng này vẫn rất hữu dụng đấy hay sao.
Hơn nữa, thật sự đến thời đại này mới biết được, những thứ mà cô cảm thấy chẳng đáng tiền, nhưng mà đối với mọi người mà nói, lại là những thứ đồ tốt vô giá. Ai bảo, vật tư thiếu hụt cơ chứ.
Từ Toa cũng không cảm thấy bản thân tiêu sài hoang phí, cô thực sự đã rất khống chế rồi.
Nếu như không phải sợ xảy ra vấn đề, cô thậm chí còn muốn lấy ra càng nhiều thứ hơn nữa.
Dù sao đi chăng nữa, đó là cả một thành phố bỏ hoang đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận