Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 312. Kế hoạch độc ác 1

Chương 312. Kế hoạch độc ác 1
Chương 312: Kế hoạch độc ác 1
Cô lặng lẽ sa sầm mặt mũi, loại chuyện thần bí như đi tới chợ đen này, anh gióng trống khua chiêng như vậy thật sự ổn sao?
Cô hỏi: “Vậy anh muốn tới chợ đen làm gì?”
Giang Phong: “Bánh trung thu mà em cho anh lần trước, anh dự định mang số còn lại đi bán ở chợ đen.”
Nói đến bánh trung thu, đây cũng là nhờ bọn họ cùng nhau phát hiện sạp thịt vào ngày đó, cách hiện tại cũng được một khoảng thời gian rồi. Muốn nói đến bánh trung thu này, Giang Phong cũng không hiểu cho lắm, nhưng Từ Toa biết. Trên cơ bản đó chỉ là một vài cái bánh trung thu không dễ bán, đến khi gần quá hạn sẽ thu mua về. Một lần nữa pha trộn nguyên liệu để áp chế, rồi lại làm thành bánh trung thu mới.
Đương nhiên, loại bánh trung thu không được hoan nghênh, cũng không thể bán được này, trên cơ bản cũng đều là bánh trung thu ngũ nhân được thổi phồng là “bánh trung thu ngũ nhân bước ra thế giới bánh trung thu.”
Nhưng Từ Toa ngược lại thích ăn ngũ nhân, cô thích loại hương vị thơm ngọt của loại ngũ nhân này. Từ Toa chính là một người mâu thuẫn, cô vô cùng thích đồ ngọt, bánh ngọt và bánh quy cô đều thích, nhưng lại không thích ăn đường.
Chính là kỳ lạ như vậy.
Phân xưởng mà bọn họ phát hiện ra lần trước, vừa vặn ở phía sau sạp thịt lợn, bên trong làm thật sự không ít bánh trung thu.
Cũng chính vì vậy, bọn họ qua lại cũng buôn bán được một khoảng thời gian rồi.
Nếu như đặt ở thời hiện đại, đồ sắp quá hạn chắc chắn sẽ không có người ăn, điều kiện của các hộ gia đình đều tốt, không đến mức ăn đồ sắp quá hạn, nhưng ở thời đại này thì đó lại là đồ rất tốt.
Ăn no còn khó khăn, càng đừng nói đến những thứ nhiều dầu nhiều đường. Loại này đã được xem là đồ tốt nhất rồi.
Mà Từ Toa cũng vì biết rõ một điểm này, cho nên cô vẫn rất bằng lòng lấy ra.
Từ Toa” “Sao anh không ăn đi?”
Trước đây cô mới cho Giang Phong ba mươi cái, anh đã sắp bán sạch rồi sao?
Giang Phong: “Anh không thích ăn đồ ngọt, anh lén lút cho Tiểu Lâm Châu mười cái, còn lại đều dự định đổi hết.”
Từ Toa: “Anh tốt với Tiểu Lâm Châu thật đó.”
Giang Phong: “Đại khái là có duyên phận đi, anh nhìn thấy cậu bé thì nghĩ đến mình.”
Nói đến đây, anh cười một cái, Từ Toa nhỏ giọng lầm bầm: “Bọn anh cũng có giống nhau đâu.”
Cô hơi dừng một chút, rồi bảo: “À đúng rồi, hình như chú hai và thím hai của Tiểu Lâm Châu cũng không phải người dễ đối phó cho lắm đâu, làm thế nào mà lại không tìm Tiểu Lâm Châu gây sự nhỉ, thật khiến người ta khó tin.”
Cô nghĩ đến, loại tiểu nhân có nhân phẩm đáng quan ngại này, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng không ngờ lại thật sự im hơi lặng tiếng.
Giang Phong cười một cách ý vị sâu xa, đáp: “Cho nên em nói xem, tại sao lại bán nhà cho trưởng thôn?”
Từ Toa nghĩ ngợi rồi tổng kết: “Cáo mượn oai hùm.”
Giang Phong: “… Câu thành ngữ này của em, dùng không ra làm sao cả!”
Từ Toa ưỡn ngực: “Em dùng như vậy đấy, làm sao?”
Giang Phong mỉm cười, vậy đương nhiên là không sao rồi.
Từ Toa lại lải nhải: “Vậy thì hai mươi cái đó, anh đi bán cũng không bán được mấy đồng.”
Giang Phong phân chia rất nhẹ, đồ mà Từ Toa cất ở chỗ anh thì vẫn cất ở bên đó. Còn đồ mà cô cho anh, anh có thể tự mình xử lý. Tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện vượt quá chức phận.
“Cũng không ít đâu, có thể bán được.”
Anh hạ thấp giọng, lại nói: “Mấy thứ như vậy vẫn rất đáng tiền.”
Tuy rằng không biết tại sao Từ Toa lại cảm thấy không đáng giá, nhưng Giang Phong vẫn nói với cô một cách khá chi tiết: “Em nhìn xem, bản thân nó chính là nguyên liệu, bỏ vào trong nhiều thứ như vậy! Hơn nữa lại thêm dầu thêm đường. Giá thành này rất cao đó.”
Từ Toa ồ dài một tiếng, đáp: “Như vậy à.”
Giang Phong cười: “Đợi anh bán hết rồi, sẽ nói với em bán được bao nhiêu tiền.”
Từ Toa lập tức: “Được đó.”
Hai người đạp xe đạp sóng vai nhau đi, Từ Toa: “Chúng ta đua đi, xem ai đạp nhanh hơn.”
Giang Phong: “Được!” Nhưng lại nói: “Nhưng em còn đang đeo gùi mà.”
Anh rất chắc chắn: “Trong gùi của em có đồ chứ?”
Từ Toa: “Có, như vậy em sẽ rất thiệt!”
Giang Phong: “Vậy đưa anh, rồi chúng ta lại đua.”
Nếu là như vậy, Từ Toa cũng không đồng ý, cô nói: “Không được, em mặc kệ.”
Cô bảo: “Như thế cũng không công bằng.”
Giang Phong nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy cô thật sự đáng yêu nhất trên đời.
Giang Phong: “Vậy không đua nữa nhé?”
Từ Toa: “Lần sau đi!”
Giang Phong mỉm cười: “Được, vậy lần sau.”
Anh bảo: “Nào, đưa anh, anh đeo giúp em.”
Từ Toa chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn không nhịn được suy nghĩ muốn nhàn hạ, đáp: “Vậy được thôi, cảm ơn anh!”
Giang Phong: “Em khách sáo với anh làm gì, em đã giúp anh rất nhiều rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận