Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 484. Ăn vạ 5

Chương 484. Ăn vạ 5
Chương 484: Ăn vạ 5
Chính ủy nhìn Từ Hồng Vĩ, hỏi: “Cậu này là…”
Từ Hồng Vĩ: “Đây là con rể tôi, cháu nó cũng học y…”
Chính ủy: “Chẳng trách lại có thể chuẩn đoán, nói rõ ràng như thế.”
Mấy người nhà họ Từ nghĩ bụng: Đâu phải bắt bệnh gì chứ, Giang Phong đang gợi ý để bà Từ diễn sao cho đạt, cho tự nhiên.
Chẳng qua nếu không phải người trong nhà, thật đúng là rất khó ngầm hiểu.
Từ Sơn vốn dĩ lúc ở nghĩa địa đã khóc rồi, mắt cũng sưng sưng, nên lúc này giả khóc thôi lại trông rất tự nhiên, anh ta nói: “Sao lại có thể chèn ép người ta đến vậy cơ chứ? Mẹ tôi mà có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”
Chính ủy: “Đó là điều đương nhiên.”
Anh ta nghiêm nghị: “Nhà ai mà chẳng có trẻ nhỏ, nhưng nuôi dạy con nhỏ như vậy là không được.”
Trong lòng anh ta tràn ngập sự ấm ức.
Trước kia còn cảm thấy ông Chu cũng khá tốt, nhưng mấy năm nay thật đúng là càng ngày càng không đứng đắn, đứa nhỏ nhà ông ta nuôi thành cái dạng này, quả thật là không thể bỏ qua công lao của cả hai vợ chồng, bên ngoài hay trong, đều công tư báo thù Từ Hồng Vĩ.
Chẳng qua mắt mọi người đều sáng như gương, Từ Hồng Vĩ căn bản không quản chuyện của ông ta, càng rất ít tiếp xúc với nhà của ông ta. Chính mình không hoàn thành tốt nhiệm vụ của bản thân, đó là do năng lực của mình không được, sao có thể trách lên đầu Từ Hồng Vĩ chứ, tâm tính của loại người này thật sự không được. Hơn nữa, cô vợ ông Chu kia cũng chẳng đứng đắn gì, một người phụ nữ có chồng không biết nảy ra tâm tư gì, ba ngày hai bữa đến gõ cửa nhà Từ Hồng Vĩ, Từ Hồng Vĩ người ta là người đàn ông sống một mình, thật sự không chịu nổi phiền phức.
Chưa từng thấy ai mặt dày như vậy cả.
Ông ta nói: “Lần này, nhất định không được bỏ qua.”
Ông ta vô cùng tức giận.
Phía bên Từ Hồng Vĩ gấp gáp đưa người vào bệnh viện. Đây là bệnh viện quân y, thấy bệnh nhân được bế vào, cho rằng vô cùng nghiêm trọng, đều giật nảy mình.
Giang Phong lập tức nói: “Không phải bị thương, bà cụ bị đụng ngã dẫn đến ngất đi, có thể là não bộ bị chấn động.”
Anh nói như thế, y tá nhỏ lập tức có đánh giá sơ bộ, bởi vì cấp bậc của Từ Hồng Vĩ và chính ủy không thấp, rất nhanh đã kiểm tra cho bà cụ, bà cụ nhắm mắt lại, giả bộ rất tốt.
Bác sĩ giống như chuẩn đoán ra, lập tức nói: “Chuyện này…”
Còn chưa nói xong đã thấy bà cụ nặng nề tỉnh lại, cả người mang theo vài phần mê mang: “Tôi làm sao thế, tôi đang ở đâu đây?”
Vừa mới nói một câu như thế, cả người nôn khan: “Oẹ!”
Chẳng qua mặc dù nôn, nhưng bà cụ cũng không nôn ra được gì.
“Sao thế? Bà à, bà cảm thấy sao rồi?”
Bà Từ mở mắt, nhíu mày: “Tôi cảm thấy mọi thứ trước mắt giống như lắc lư vậy…”
“Bà còn cảm thấy gì nữa không?”
“Buồn nôn!”
Bác sĩ nghiêm túc dặn: “Bà phải nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt, như thế này đi, tôi lấy máu của bà, đi xét nghiệm qua.”
Giang Phong ở bên nói: “Hay là kiểm tra toàn thân đi. Cả người bà ấy bị đụng vào, ngã thẳng xuống mặt đất, không biết có ảnh hưởng đến xương cốt hay không, vẫn nên kiểm tra toàn thân thì tốt hơn, như thế bà cụ yên tâm, con cháu như chúng tôi cũng yên tâm.”
Bác sĩ đồng ý, người bác sĩ này làm việc cũng rất dứt khoát, thấy người nhà bệnh nhân muốn kiểm tra toàn thân, cũng tỏ vẻ như thế rất đúng, cơ thể người lớn tuổi tương đối dễ gãy xương, kiểm tra kỹ mới yên tâm được, hơn nữa loại chuyện đập đầu này, có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Bà cụ nôn khan, lại choáng đầu, có thể thấy được là có phản ứng.
“Tôi sẽ để bà cụ nằm viện.”
Bà Từ giống như còn muốn nói gì đó, Giang Phong lập tức hơi nghiêng người nói: “Bà ngoại, bà cũng đừng quá lo lắng, bệnh viện quân y này rất giỏi, chúng ta làm kiểm tra toàn thân cũng tốt, bà bị ngã không nhẹ, không kiểm tra qua, sao chúng cháu có thể yên tâm? Bà cứ kiểm tra đi, nếu như có chuyện gì, chúng ta có thể kịp thời phát hiện, nếu như may mắn không sao, chúng ta làm kiểm tra toàn thân cũng là chuyện tốt, như thế yên tâm hơn đúng không? Hơn nữa đầu bà choáng váng, sao có thể không cho bệnh viện khám?”
Bà Từ nhìn ánh mắt Giang Phong, Giang Phong mỉm cười: “Bà cứ yên tâm ở lại đây, cháu nấu canh cho bà, cam đoan có thể bù lại cho bà.”
Lúc này bác sĩ cũng viết xong bệnh án, cất tiếng nói: “Cháu của bà tốt thật đấy!”
Giang Phong đáp: “Tôi là cháu rể của bà ấy.”
Bác sĩ ngạc nhiên một hồi, anh ta nheo mắt nhìn Giang Phong một lượt rồi bất giác nói: “Cậu là… Giang Phong?”
Giang Phong sững sờ.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra: “Tôi là anh cả của Trì An.”
Giang Phong giật mình: “Thì ra là anh Trì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận