Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 551. Thi đỗ 3

Chương 551. Thi đỗ 3
Chương 551: Thi đỗ 3
Đối tượng mập mờ mới tới của Chu Bảo Ngọc ngạc nhiên nhìn Giang Phong, ngơ ngác hỏi: “Anh anh anh, anh bao nhiêu tuổi?” Sao diện mạo và tuổi tác lại không đồng nhất với người của thôn bọn họ thế?
Lúc này hình như đột nhiên có người nhớ ra, nói: “Ôi, tôi biết anh, anh chắc chắn là Giang Phong! Là thiếu niên thiên tài ở công xã chúng ta năm đó.”
Năm đó mọi người ngưỡng mộ biết bao, sau này cũng cảm thán biết bao.
Giang Phong quả thực là điển hình của đi học vô dụng, được rất nhiều người lớn nhắc đến bên miệng, cho nên biết chuyện này thật sự không phải số ít.
Nhưng gần đây lời này lại ngừng lại, đừng thấy tin tức anh sắp lên đại học làm giáo viên mới truyền ra hai, ba ngày trước, nhưng tin tức này lại giống như một cơn gió, trong nháy mắt đã thổi khắp đại giang nam bắc.
Chuyện này còn có ai không biết nữa!
Đi học vô dụng trong quá khứ lại bị vứt bỏ.
Đi học mới tốt vẫn có tác dụng!
Mọi người đều khổ sở tham gia kỳ thi vì muốn có được một cơ hội mới, còn người ta đã trực tiếp có cơ hội mới. Hơn nữa, người ta còn trực tiếp đi làm giáo viên của bọn họ, nói ra còn không lợi hại hay sao?
Chính là rất lợi hại.
Bọn họ không hiểu những đạo lý lớn đó, nhưng vẫn biết sau này Giang Phong chắc chắn không tầm thường.
“Đồng chí Giang, anh sẽ tới đại học nào vậy?”
“Anh cảm thấy, hình thức thi cử bây giờ có thể duy trì bao lâu?”
Mọi người đều sợ, thi xong lần này, sẽ không có lần sau nữa.
Giang Phong lập tức bị mọi người coi thành chuyên gia, không ngừng lôi kéo.
Còn có người khác không ngại, trực tiếp hỏi: “Vậy anh đi tới đại học sẽ phụ trách tuyển sinh sao?”
Từ Toa quả thực sắp bị những người này vây cho nổ tung, nhưng ngược lại Giang Phong vẫn có thể giữ hòa khí, anh mỉm cười đáp: “Tôi không phụ trách việc này, tôi là người học y, hiển nhiên sẽ đi tới học viện y học rồi. Nhưng nghe ý tứ của bên trường học, có khả năng sẽ cho tôi dạy phẫu tích, chính là mổ xẻ người…”
Mọi người lặng lẽ lùi lại một bước.
Giang Phong: “Nếu mọi người đã không cảm thấy hứng thú với phương diện này, vậy tôi tin là chúng ta có khả năng sẽ không ở chung một trường học đâu. Thực ra thứ này cũng rất thú vị…”
Rất… thú vị ư?
Có cần nói đáng sợ như vậy không?
“Cái đó, chúng tôi chắc chắn không có hứng thú đâu.” Mọi người ra sức lắc đầu.
Cũng khỏi cần Giang Phong nói nhiều hơn, vậy mà ánh mắt của mọi người nhìn anh, lại có hơi sợ hãi, nhất quyết tản ra.
Giang Phong nhún vai, nắm tay Từ Toa, bảo: “Đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm, buổi chiều còn phải thi tiếp nữa.”
Anh chở Từ Toa, đạp xe đạp đi, Từ Toa nhỏ giọng bảo: “Anh dọa bọn họ.”
Giang Phong rất vô tội: “Anh nói là có khả năng… nếu như bọn họ nghĩ thành tuyệt đối, vậy cũng không có cách nào đi đi?”
Từ Toa: “Vẫn là anh dọa sợ bọn họ.”
Giang Phong cũng chưa chắc đã dạy cái này, còn nữa, phẫu tích cũng chưa hẳn đã là mổ xẻ người gì đó. Anh nói như vậy chính là để dọa sợ người ta. Có lẽ người khác không hiểu Giang Phong, nhưng cô chính là vợ của anh đó!
“Em cũng lắm trò thật.”
Giang Phong: “Thay vì lải nhải khiến mọi người đều không vui, làm như anh không phải rất đơn giản hay sao? Còn nữa đối với người ngoài ngành mà nói, những thứ này vốn dĩ không quan trọng. Em nói mình học nông nghiệp, có khả năng bọn họ sẽ cho rằng em chắc chắn sẽ trồng trọt. Em nói em học ngoại ngữ, có khả năng bọn họ sẽ cảm thấy em nhất định có thể đối thoại trao đổi mà không gặp cản trở và ngắc ngứ. Thứ bọn họ muốn biết, cũng không phải em thật sự học cái gì, cho nên chỉ cần qua loa lấy lệ với bọn họ, hơn nữa để bọn họ không quấy rầy anh, như vậy không phải rất tốt hay sao?”
Từ Toa gật đầu: “Học được rồi.”
Nhưng cô lại cảm thán: “Nhưng em nói này, có khả năng người khác cũng chưa chắc đã bị dọa sợ, anh không biết đâu, anh vừa cười vừa nói lời như vậy, mới là dọa người nhất đó.”
Giang Phong lại càng vô tội hơn: “Trời sinh anh thích cười, cũng có cách nào được chứ?”
Từ Toa: “… Ngược lại cũng đúng.”
Cô không yên lặng, chọc vào lưng Giang Phong một cách nghịch ngợm, nói: “Nhưng loại tương phản to lớn này, còn khiến người sợ hãi hơn hung thần ác sát.”
Giang Phong: “Anh thật sự còn oan hơn Đậu Nga.”
Từ Toa cười khanh khách, đáp: “Chiều nay em thi ngữ văn, không biết có Đậu Nga không nhỉ?”
Giang Phong: “Chắc không có đâu? Anh cảm thấy chắc hẳn sẽ không.”
Từ Toa: “Cũng đúng.”
Hai người nói chuyện cũng đã về đến nhà.
Thực ra bọn họ có thể ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, nhưng còn đủ thời gian, Giang Phong lại càng hy vọng Từ Toa có thể về nhà ăn cơm hơn. Như vậy ít nhất ăn gì trong lòng cũng biết. Đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh hơi nhiều dầu mỡ, nếu ăn phải gì đó không tươi ngon, sẽ làm lỡ bài thi.
Nhưng anh nấu cơm ở nhà, cũng là để chắc chắn tuyệt đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận