Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 786. Phát triển mạnh mẽ 7

Chương 786. Phát triển mạnh mẽ 7
Chương 786: Phát triển mạnh mẽ 7
Cô bé không có cách nào khác, đành giới thiệu: “Để em giới thiệu với anh, mấy người này là bạn học Viên Viên, Phương Phương, Đình Đình của em, đây là trợ lý của nhà chị họ tớ, anh Tiểu Triệu.”
Tiểu Triệu thản nhiên gật đầu, rồi trở về vị trí tài xế của mình, không hề có dáng vẻ gì khác.
Từ Đường đánh mắt với mấy chị em, sau đó dẫn hai cháu ngoại trại lên xe, nói: “Qua năm mới, chúng ta lại hẹn ra ngoài chơi sau nhé.”
Mọi người đều gật đầu, đáp được.
Chiếc xe chậm rãi lái đi, Đình Đình trong đó đột nhiên hỏi: “Vừa rồi Từ Đường giới thiệu người đó là ai cơ?”
“Trợ lý của nhà chị họ cậu ấy.”
“Nhưng chiếc xe đó là của tập đoàn Thủy Mộc mà, biển số xe năm sáu bảy tám chín, không phải đều bị tập đoàn Thủy Mộc lấy hết rồi sao?”
“Cậu đợi đã, để tớ nhớ… ông chủ của tập đoàn Thủy Mộc họ gì nhỉ?”
Viên Viên: “Họ Từ đó, khi nhà bọn họ thành lập quỹ học tập, hai chủ tịch đều qua đây, ông tổng nhà bọn họ họ Từ… á!” Cô ta đột nhiên giống như con gà bị bóp cổ, lắp bắp bảo: “Họ Từ… tớ có một suy nghĩ to gan…”
“Tớ cũng có một suy nghĩ to gan…”
“Các cậu đừng dọa tớ được không?”
“Không phải chúng tớ dọa cậu đâu, cậu nghĩ kỹ, nghĩ kỹ xem.”
Mấy người mất hồn mất vía trở về ký túc xá, hai người khác nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ, xì một tiếng.
Viên Viên ngẩng đầu, nhìn về phía hai người đó, đột nhiên nói: “Từ Đường có khả năng chính là… người thân của ông chủ tập đoàn Thủy Mộc…”
Bộp!
Sách trong tay rơi xuống đất.
Những chuyện này, thực ra Từ Đường hoàn toàn không để trong lòng, cô bé nói: “Hai đứa nhóc nhà mình cuối cùng cũng sắp tới rồi.”
Bà ngoại cô bé ở bên này, cho nên bây giờ tết năm nào, cũng đều là ba mẹ cô bé dẫn em trai và em gái tới bên này đón tết. Đại khái là tuổi tác cách quá xa, nên Từ Đường vẫn rất thích em trai và em gái, hai đứa trẻ cũng vừa lên nhà trẻ, nhưng tính cách của trẻ con cũng thật sự khác nhau.
So với Mộc Mộc và Thủy Thủy đi nhà trẻ hừng hực khí thế, có sức lên núi xuống biển, thì cặp sinh đôi trai gái này thật sự không thích đi học một chút nào. Anh trai nhỏ thì thích gào khóc, em gái thì lại nhỏ tiếng nức nở, dù sao, hai người này cũng không thích đi học.
Tuy rằng cách xa hai nơi, nhưng Từ Đường cũng biết, cô bé cảm thấy, quả nhiên là em trai và em gái không có ngoan ngoãn như cô bé lúc nhỏ. Lúc nhỏ cô bé thật sự là đứa trẻ ngoan số một.
Mắt thấy chiếc xe lái đến khu biệt thự, nói tới cũng là, khi căn nhà này vừa mới xây xong, bên này cũng được tính là khu ngoại ô, nhưng bây giờ cũng không thể gọi như vậy, thành phố phát triển rất nhanh, đã xây dựng không ít công trình ở bên này.
Đương nhiên, nói một cách tương đối thì bên này vẫn tĩnh mịch, lại có môi trường tốt, dù sao, tuy rằng phát triển, nhưng muốn nói xây dựng nhà ở bên này thì cũng không có. Cho nên bên này vẫn duy trì sinh thái rất tốt. Nhưng Từ Đường cũng biết, cho dù là xây dựng ở bên này, vị trí của nhà chị họ cô bé vẫn là độc nhất vô nhị, dù sao người khác cũng đừng hòng nghĩ đến việc thi công ở toàn bộ ngọn núi này, mà bên dưới núi lại là một con đường.
Mà ngọn núi này trải qua mấy năm vun xới, một vài cây nhỏ cũng dần dần mọc lên, ngược lại càng xanh tươi hơn không ít, chắc chắn chị họ cô tuyệt đối sẽ không đồng ý chặt cây để xây dựng.
Chiếc xe lái đến dưới núi, dưới núi có tòa nhà nhỏ màu đỏ là sản nghiệp, Tiểu Triệu ấn còi xe, hàng rào dâng lên, chiếc xe thuận thế lái lên đường núi, Từ Đường thích nhất là bên này ngoại trừ có phong cảnh tốt, thì chính là phục vụ tốt, an toàn cũng được đảm bảo.
Vài ngày trước còn có báo chí đưa tin vụ cướp trên tàu hỏa Moscow, tuy rằng cách mọi người xa vạn dặm, bọn họ cũng không đi chuyến xe lửa này, nhưng chuyện này quá đáng sợ, thậm chí khiến người ấn tượng sâu sắc.
Ngay cả phòng ngủ nữ sinh của bọn họ đều kiểm tra nghiêm ngặt, dù sao người xấu đi đâu cũng có.
Cho nên bây giờ làm tốt đảo bảo an toàn, Từ Đường cảm thấy là tốt nhất.
Chiếc xe lái vào sân, vừa dừng lại xong, đã nhìn thấy hai đứa chân ngắn chạy ra, Từ Đường mỉm cười: “Quả nhiên là em trai em gái của chị nhìn thấy chị là vui nhất, đây đều là ra đón chị sao?”
Chỉ là ôi, nụ cười của Từ Đường chỉ duy trì được một giây, đã nghe thấy hai đứa nhỏ vui vẻ chạy về phía Thủy Thủy và Mộc Mộc ở trên xe, gọi: “Anh Mộc Mộc, anh Thủy Thủy, …”
Từ Đường: “…”
Mộc Mộc và Thủy Thủy cũng rất vui: “Tiểu Hắc, Tiểu Bạch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận