Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 269. Bị thương

Chương 269. Bị thương
Chương 269: Bị thương
Giang Phong nghiêm túc: “Chỗ tôi còn một chút thuốc, cộng thêm lần trước cô đem qua, ngoại trừ một chai siro cho trẻ em ra, mấy cái khác đều chưa dùng. Với lại tôi cũng còn một ít thảo dược, tôi cảm thấy có lẽ đủ. Chân cô bị thương, cô đừng có chạy lung tung, nhanh chóng nghỉ ngơi cho tốt mới quan trọng.”
Từ Toa nhếch miệng không nói nên lời, Giang Phong: “Cô nghe thấy không?”
Từ Toa: “Nhưng mà...”
Giang Phong: “Nếu cô muốn thế tôi sẽ lén đi sơn động trên núi thám hiểm, không dẫn cô theo.”
Từ Toa: “...”
Tên này còn biết uy hiếp người khác nữa.
Nhưng... Từ Toa nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu: “Được.”
Hai người thương lượng xong cũng đã xuống núi.
Vừa xuống núi, chợt nghe tiếng gọi của bà Từ: “Từ Toa, Từ Toa...”
Kèm theo tiếng gọi của bà Từ, còn có tiếng của Từ Sơn và Cổ Đại Mai xen vào, còn có một ít bà con của nhà họ Từ, bọn họ đều chạy đi tìm cô.
Từ Toa: “Bà ngoại, cháu không sao đâu!!!”
Tuy còn chưa thấy người nhưng đã nghe được giọng nói rồi, Từ Toa lập tức trả lời: “Cháu không sao!”
Bà Từ nghe giọng nói của Từ Toa, niềm vui lập tức lộ rõ trên mặt, nhanh chóng chạy lên núi, “Hổ Nữu Nhi!”
Từ Toa vẫy tay: “Cháu ở đây.”
Bà Từ vừa nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của cô đã lập tức biến sắc: “Cháu bị thương?”
Giọng nói mang theo sự run rẩy.
Từ Toa vội vàng lắc đầu, nói: “Chỉ là lúc xuống núi cháu bị trật mắt cá chân thôi, chuyện nhỏ.”
Từ Toa: “Bà thì sao? Nữu Tể đâu?”
Một già một trẻ mới khiến cho người ta lo lắng.
Bà Từ: “Không sao, mọi người cũng không sao.”
“Đừng đứng đây nữa, mau đến trạm xá xem mắt cá chân xử lý như thế nào.” Người nói là một ông lão, anh chồng của bà Từ.
Tuy bình thường ít liên lạc nhưng nếu có chuyện gì đó, họ hàng gần của ông cụ Từ vẫn đến giúp tìm người.
Bà Từ: “Chân đau không?”
Từ Toa lắc đầu: “Không đau.”
Cô lau mặt của mình một cái, nói: “Đột nhiên động đất, dọa chúng cháu sợ gần chết, cũng may có Giang Phong ở đấy.”
Trong khoảnh khắc động đất đó, thật ra Từ Toa cũng không phản ứng kịp là động đất, nhưng cô cũng không phải kẻ ngu, ngay lập tức cô đã hiểu. Chuyện rõ ràng hơn chính là, trong tình huống nguy hiểm đó, Giang Phong vẫn giữ chặt cô không chịu buông tay, là anh đã cứu mạng cô.
Từ Toa kéo cổ tay Giang Phong, nắm thật chặt.
Giang Phong: “Á!”
Từ Toa: “Sao?”
Giang Phong: “Cô nói đi, cô muốn siết chết tôi đúng không.”
Từ Toa 'phụt' một tiếng bật cười, những người khác đi theo cũng cười theo.
Bà Từ: “Để cậu cháu cõng cháu nhé?”
Từ Toa còn chưa trả lời Giang Phong đã nói: “Gần tới rồi, cứ để cháu cõng cho.”
Anh hỏi: “Tình hình trong thôn sao rồi?”
Bà Từ: “Cũng chưa nghe nói gì hết..., có lẽ không có chuyện gì lớn đâu.”
Thật ra bà cũng không để ý lắm, đầu tiên khi xảy ra động đất bà đã nghĩ đến Từ Toa, điên cuồng chạy đi nhưng đã bị con trai bà giữ lại. Đương nhiên lúc đó không chỉ có mình bà hoảng loạn, tất cả mọi người đều nhao nhao, ai cũng đi tìm bọn trẻ.
Từ Sơn giữ bà lại, nhất định phải để động đất trên núi dừng hẳn, nếu không thì không phải giúp đỡ mà là gây thêm phiền phức.
Động đất chấm dứt, còn gọi họ hàng gần của nhà họ ông Từ giúp lên núi tìm người.
Bà Từ: “Con nhỏ này dọa chết bà rồi.”
Tuy lòng Từ Sơn luôn đặt lên người nhà mình nhưng cũng không phải không để ý đến chuyện bên ngoài, anh ta nói: “Nhà vệ sinh của nhà Trần Nhị sập, đúng lúc anh ta đang ở trong đấy...”
Từ Toa: “...”
Cô không hiểu rốt cuộc nhà của Trần Nhị có thù oán gì với nhà vệ sinh, sao cứ dính mãi không chịu thôi.
Mọi người đang nói chuyện thì thấy Phương Vệ Quốc chạy lại.
“Từ Toa, cháu...” Phương Vệ Quốc nhìn thấy Từ Toa, vội vàng hỏi.
Từ Toa: “Cháu không sao, chỉ bị trật chân thôi.”
Phương Vệ Quốc lo lắng nhìn cô một cái, nói: “Vậy mấy ngày nữa cháu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, công việc trong thôn có bọn chú lo được rồi.”
Lập tức vội vàng nói chuyện chính, ông ta tới đây chủ yếu là để tìm Giang Phong: “Bác sĩ Tiểu Giang, thôn của chúng ta có mấy tảng đá bị vỡ, còn có mấy người bị thương nữa, cháu đến xem...”
Giang Phong bước nhanh hơn.
Lúc này Phương Vệ Quốc tinh mắt phát hiện máu nhỏ tí tách dưới đất, nói: “Hai cháu ai bị thương vậy?”
Nhìn lần nữa, là Giang Phong.
Eo của Giang Phong đang chảy máu....

Lúc đầu Giang Phong quấn dây thừng ở trên eo, hiện tại xem ra, máu thịt be bét.
Từ Toa một lần nữa trách bản thân mình quá sơ ý, lúc nãy khi tháo dây cho Giang Phong, vì vội vàng nên hoàn toàn không chú ý đến, thì ra Giang Phong bị thương rồi.
Đã vậy, anh còn cõng cô xuống núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận