Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 532. Thôn lập nhà xưởng 1

Chương 532. Thôn lập nhà xưởng 1
Chương 532: Thôn lập nhà xưởng 1
Từ Toa nghe thấy tiếng nói chuyện, cô bỏ sách xuống rồi đi ra ngoài, “Ơ? Anh ba Du đấy à? Sao anh lại tới đây?”
Du Lâm: “Không phải Đại Học đã được khôi phục sao? Tôi đem sách ôn tập đến cho cô. Cô sẽ tham gia mà nhỉ? Nhắm được không?”
Từ Toa không thích nghe người ta nói “Bạn không thể làm được”, sao bây giờ lại không được chứ. Cô lập tức ngẩng cao đầu, nói: “Tất nhiên là được, có gì đâu mà không chứ? Tôi học tốt lắm.”
Du Lâm: “Học nhiều chán lắm!”
Từ Toa gật đầu, suýt nữa đó nói hùa “đúng đúng” theo anh ta, có điều cô đã nhanh chóng kịp “kìm yên ngựa” lại ngay, cô ho một tiếng, nói: “Thật ra cũng khá thú vị.”
Chung quy là thú vị hơn chăm con.
Cô tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi rõ ràng rất thông minh, không thể không học gì được, nếu không sẽ thụt lùi so với Giang Phong mất thôi.”
Du Lâm: “Phụ nữ sao lại so với đàn ông chứ?”
Nghe tới đây, Từ Toa tỏ ra không vui, tại sao lại không thể so sánh phụ nữ với đàn ông? Dựa vào đâu mà không thể so sánh với đàn ông?
Cô lập tức nói: “Anh ba, anh nói sai rồi, ngay cả ngài Chủ tịch còn nói phụ nữ có thể nâng nửa bầu trời cơ mà. Sao tôi lại không thể so sánh với Giang Phong? Hơn nữa, tôi kém hơn ở chỗ nào? Rõ ràng tôi chẳng thua kém cái gì!”
Từ Toa thực sự rất khó chịu, cô tiếp tục lớn tiếng: “Tôi nhất định sẽ thi đậu đại học, để mọi người biết phụ nữ chỉ cần cố gắng thì sẽ không thua cánh đàn ông một chút nào.”
Du Lâm: “Ừ.” Tại sao Giang Phong vẫn chưa đi nấu cơm?
Từ Toa: “Anh không nghe tôi nói?”
Du Lâm nghiêm túc: “Tôi nghe, tôi nghe, cô sẽ thi đại học, cô nhất định sẽ thi đậu đại học.”
Ai nói anh ta không nghe chứ?
“Chẳng phải là do tôi nghĩ cô không thể thi đậu ư?”
Từ Toa tức đến phát điên, cô lớn tiếng la: “Tôi có thể.”
Nói xong, cô bực bội quay người đi về phòng, cô phải học, cô phải cố gắng học để khiến những kẻ hay khinh thường người khác hiểu được Từ Toa cô có thể làm được!
Du Lâm: “Ơ? Đồng chí Từ giận rồi hả?”
Giang Phong lắc đầu: “Không, cô ấy không thích nghe anh nói mà thôi.”
Du Lâm: “...”
Giang Phong: “Cậu vào sân ngồi đi, tôi xuống bếp nấu ăn.”
Anh lại nói thêm: “Cậu ngồi một mình nhé, đừng ảnh hưởng đến việc học của Từ Toa. Với lại cậu không biết ăn nói, cô ấy nghe xong lại giận nữa.”
Du Lâm: “Ừ.”
Anh ta không hề phật lòng, trái lại còn cầm ghế ra sân ngồi, suy ngẫm xem Giang Phong có thể nấu bao nhiêu, lúc anh ta đi có thể gói mang về được không. Giang Phong mà nấu thì tiệm cơm quốc doanh cũng không bằng! Đúng là lợi hại!
Giang Phong múc nước chuẩn bị nấu, anh ngẩng đầu nhìn vào nhà, thấy Từ Toa đang ngồi ở bàn bắt đầu học, anh không nhịn được mà bật cười nhưng nhanh chóng dừng lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nếu không cô vợ nhỏ của anh sẽ xấu hổ đến mức nổi giận mất thôi.
Có điều, với tình hình này, Toa Toa nhà anh... chắc hẳn vẫn sẽ đăng ký thi Đại Học nhỉ? Đã lỡ “khoác lác” rồi mà. Từ Toa sĩ diện như vậy, chắc là sẽ cố gắng lắm. Học không tốt thì vẫn có thể khiến cô đậu đại học. Giang Phong nghĩ một lúc liền thấy dở khóc dở cười, có điều anh lại nhớ đến lời của ba vợ, ông ấy nói từ nhỏ Từ Toa đã như vậy, thật ra thành tích bình thường thì cũng đều đều thôi, nhưng lại sợ có người sẽ khích cô. Con người Từ Toa rất không có ý chí, dễ bị lọt bẫy của người ta, họ khích cô là cô sẽ cố gắng học.
Vậy nên thành tích hàng năm vẫn ổn, nếu không vì mẹ cô qua đời, chắc hẳn cô sẽ tiếp tục học cấp 3. Mặc dù thành tích thường ngày tương đối không ra gì, nhưng mỗi khi thi cuối kỳ, thành tích lại thuộc dạng khá. Quả nhiên chỉ có ba mẹ mãi mãi là người hiểu bạn nhất. Từ Toa đúng là người như vậy.
Giang Phong nấu bốn món chính một món canh. Đang lúc nấu món canh cuối cùng, anh nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bi ba bi bô ở trong sân, khỏi cần nói cũng biết là hai con trai của anh đã về. Bà Từ đi vào, nói: “Nấu xong chưa? Bà đến giúp một tay đây.”
Giang Phong: “Không cần đâu, xong rồi đây. Bà bảo cậu út dọn bàn để ra sân đi.”
Bà Từ: “Ừ.”
Tuy có khách, nhưng chủ đề buổi trưa của mọi người vẫn không thể thiếu được chuyện lớn xảy ra ngày hôm nay, đó là khôi phục Đại Học. Dù thi hay không, mọi người cũng đều chấn động bởi chuyện này.
Lần thảo luận lớn cuối cùng diễn ra là khi cuộc vận động hồi năm ngoái kết thúc. Lần đó còn khiến mọi người kích động và ngạc nhiên hơn cả lần này, vì đó là chuyện thiết thực có liên quan đến tất cả mọi người. Còn lần này, tuy nhìn thì có rất nhiều người, nhưng chung quy vẫn chỉ là chuyện của một số ít người mà thôi. Chỉ là chuyện này có liên quan đến thay đổi cuộc đời nên dù không liên quan nhiều, nó vẫn gây chấn động rất lớn với mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận