Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 686. Nghỉ ngơi

Chương 686. Nghỉ ngơi
Chương 686: Nghỉ ngơi
Từ Toa: “Em phải đi tuyên bố chủ quyền.”
Giang Phong bật cười: “Phải là anh đi tuyên bố chủ quyền mới đúng, người ta tìm anh chính là muốn đào góc tường, nhưng vợ anh lại đẹp như thế, anh muốn chọc mù hết những ánh mắt bọn họ nhìn em.”
Nói cái này Từ Toa không thèm tin đâu, cô hừ một tiếng, nói: “Không có nhìn em đâu.”
Giang Phong: “Sao lại không? Vợ anh đẹp nhất, thậm chí anh còn muốn giấu em đi nữa.”
Từ Toa xích lại gần Giang Phong, đánh răng chung với anh, thì thầm: “Anh đừng hòng để em ở nhà, em đã xem rất nhiều tiểu thuyết rồi. Vợ chồng cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cuối cùng người phụ nữ lo cho gia đình trở về nhà chăm sóc cho con. Kết quả bị người đàn ông lừa gạt, người đàn ông có tiền thì thay đổi, cho là mình giàu rồi nên hận không thể giẫm lên vợ của mình, câu chuyện nhà cũ cháy vì kẻ thứ ba lừa gạt vợ cả còn nhiều hơn. Em sẽ không ở nhà đâu, còn muốn giấu em đi à? Đừng hòng nhé! Em muốn chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu.”
Giang Phong dở khóc dở cười: “Hình như em không tin tưởng anh lắm nhỉ.”
Từ Toa thẳng thắn: “Không tin.”
Giang Phong nhướng mày vô tội nói: “Bí mật lớn nhất của em, em lại không đề phòng anh, ngược lại chút chuyện cỏn con này lại thận trọng.”
Từ Toa cười ha ha: “Bởi vì chúng ta không giống những người khác đấy, điểm này chúng ta giống nhau. Không ai được phản bội ai cả. Nhưng chuyện ở công ty thì chưa hẳn vậy. Bây giờ anh không thay lòng nhưng sau này khó nói lắm.”
Giang Phong dùng sức xoa đầu Từ Toa đầu,: “Đúng là nói hưu nói vượn, càng nói càng vô lý. Sao em không nghĩ thử xem nếu anh muốn tính kế em thật thì còn có thể mặc kệ thành phố Giang Hải sao? Đại ý lúc này không phải vậy. Nhưng... Vì sao anh lại nói chuyện này với em? Anh sẽ không thay lòng, anh cũng không phải tắc kè hoa, thay đổi gì chứ?”
Anh cúi đầu hung hăng hôn cô một cái, nói: “Nói bậy trong nhà thì được, đi ra ngoài không cho phép nói bậy, nếu không thì anh sẽ xử em.”
Từ Toa trừng to mắt: “Anh dám à, anh tưởng em sợ anh sao?”
Giang Phong mỉm cười: “Sao lại không dám?”
Anh lại bóp hai má của cô: “Anh có cách, ví dụ như...”
Anh cười xấu xa, ha ha ha: “Em sợ nhột này.”
Từ Toa: “Á! Anh gian xảo quá!”
Giang Phong vươn tay: “Anh sẽ thọc lét em!”
Từ Toa: “Đáng ghét đáng ghét...”
Sáng sớm hai người đã đùa giỡn rồi...
Ở phòng ngủ trẻ em, hai anh em yên lặng kéo chăn mỏng qua, phủ lên lỗ tai của mình, Tiểu Mộc Mộc mơ mơ hồ hồ lầm bầm: “Ba ba và mẹ thật là trẻ con!”
Thủy Thủy cũng đang ngủ mơ mơ màng màng nhưng vẫn có suy nghĩ giống anh trai, đây là sự ăn ý giữa thai song sinh.
“Bọn họ vẫn luôn ngây thơ như vậy mà...”

Buổi triển lãm ba ngày thoáng cái đã qua, nhưng đối với đám người Từ Toa mà nói, quả thật ba ngày này giống như đánh trận, đến cuối cùng mọi người đều kiệt sức.
Chẳng qua hiệu quả rất rõ rệt, một buổi triển lãm ngắn ngủn này bọn họ lại bán được 99% lô hàng, nếu như tính luôn hao tổn, Từ Toa còn phải lo lắng nguyên vật liệu có đủ dùng không.
Về phần tiền kiếm được lại khỏi phải nói.
Không chỉ xuất khẩu quần áo mà còn giúp cho xí nghiệp của bọn họ tiến thêm một bước nữa .
Xí nghiệp tiến vào giai đoạn sản xuất, ngược lại Từ Toa có thể trộm được nửa ngày rảnh rỗi, cô và Giang Phong hai người cùng nhau ở nhà phơi nắng. Mấy ngày nay bận rộn như vậy, đương nhiên phải cho bản thân nghỉ ngơi một ngày chứ.
Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi mà.
Chẳng qua Từ Toa cũng không phải một người lãng mạn, cho dù vợ chồng ở cùng nhau cũng không anh anh em em nói liên tục mấy lời âu yếm, ánh sáng mặt trời chiếu qua khiến cho cô buồn ngủ. Cả người cô đều dựa vào người Giang Phong, con mắt nhướng lên nặng nề, hô hấp cũng kéo dài.
Giang Phong thấp giọng hỏi: “Muốn về phòng nghỉ ngơi không?”
Từ Toa lắc đầu: “Không muốn.”
Hai người bọn họ đều nằm lên ghế dựa lớn phơi nắng, xích đu hơi đong đưa, như vậy là thoải mái nhất.
Giang Phong thấy cô muốn ngủ, kéo cái chăn mỏng mùa hè qua, Từ Toa lầm bầm: “Không lạnh mà.”
Trên đời này có một loại cảm giác gọi là: chồng bạn cảm thấy bạn lạnh.
Cô mơ mơ màng màng, mềm mại nói: “Nóng.”
Giang Phong: “Anh mở quạt.”
Từ Toa: “...”
Đúng là chồng của cô mà, mở quạt đắp chăn.
Người này chính là điển hình cho kiểu người mở điều hòa ở mức thấp nhất, đắp chăn dày nhất.
Hừ!
Cũng không biết khi nào mới có điều hòa. Cô muốn có một cái điều hòa ghê.
Quạt đung đưa thổi lên người cô, không mát lắm nhưng cũng rất thoải mái. Trước đây khi hè đến, Từ Toa luôn cảm thấy nếu như không có điều hòa con người sẽ chết mất. Nhưng sự thật đã chứng minh, con người có thể dễ thích nghi hơn so với bản thân nghĩ.
Trước đây không có điều hòa cũng thôi đi, đến cả quạt cũng không có, cô cũng sống qua như trước. Không thấy có chút gì không đúng cả.
Bây giờ có quạt đã cảm thấy thỏa mãn và thoải mái rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận