Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 130. Gặp lại

Chương 130. Gặp lại
Chương 130: Gặp lại
Cũng không bất ngờ, bình thường dời đi cơ bản đều sẽ mang đồ vật có giá trị theo, ra ngoài cũng cần phải sống tiếp mà phải không?
Đừng nhìn lúc Zombie xuất hiện, mọi người không chút để ý đến tiền tài châu báu, chỉ vì một miếng ăn mà bận rộn, chỉ có ăn mới là quan trọng nhất. Thế nhưng nếu như có thể an toàn rút khỏi nơi quỷ quái này, chắc chắn lựa chọn đầu tiên của mọi người không phải là thức ăn, mà chính là thứ đáng tiền trong nhà.
Trong nhà anh Tôn hầu như không còn đồ gì đáng giá đã thấy rõ, nhà họ là dọn đi.
Mặc dù cũng loạn nhưng có phải là dời đi hay không vẫn rất rõ ràng. Tự mình dời đi đương nhiên biết đồ nhà mình để ở đâu. Tuy hơi lộn xộn, nhưng rất có trật tự. Nếu người ngoài vào tìm tòi thì sẽ rất hỗn loạn.
Chẳng qua Từ Toa hiểu được, khả năng người ngoài lật tìm vàng bạc châu báu không lớn.
Bởi vì liên quan đến chuyện chạy trối chết, đồ đạc nhà mình, bản thân còn biết để ở đâu. Đến nhà người khác tìm đồ, trong nhà có người hay không cũng không biết, như vậy xác suất nguy hiểm càng tăng cao. Dù gặp phải zombie cũng chưa chắc sẽ chết, trái lại làm trộm sẽ bị người ta xử lý nhanh hơn.
Cho dù trong nhà này thật sự không có người, đồ cất giấu ở đâu cũng không biết, tìm tới tìm lui làm lỡ việc rời đi thì làm sao?
Cho nên về cơ bản nhà bị người khác đột nhập đều là vì tranh chấp thức ăn trong một tháng này.
Một tháng thiếu lương thực thật ra có thể sống vật vờ được. Không thể sống vật vờ, Từ Toa cũng không thể tìm được thức ăn.
Vấn đề là, vừa trốn zombie vừa phải tìm thức ăn, thật nguy hiểm.
Zombie!
Nếu như bị zombie cắn sẽ bị truyền nhiễm, cho nên đã có rất nhiều người mất đi cái mạng nhỏ.
Từ Toa tốn công nghĩ ngợi phân tích, rốt cuộc cũng đến nhà anh Tôn, lần trước khi cô đến đã nhìn qua, anh Tôn có chiếc xe đạp leo núi. Chẳng qua lần trước không nghĩ gì, lần này cảm thấy nếu như có xe thì khi ra ngoài sẽ tiện hơn nhiều.
Từ Toa đạp xe chạy thẳng đến khu nhà cũ.
Chỗ đó không phải khu nhà cũ mà là chiếc hộp pandora.
Từ Toa cảm thấy loại xe này rất thích hợp với cô, chiếc xe đòn 28 gì đó không hợp với dáng người nhỏ của cô tí nào. Từ Toa đạp xe trong mưa chạy vù vù, đột nhiên cảm giác có một ánh nhìn chăm chú.
[Chiếc xe đòn 28: xe đạp thồ hay xe đạp đòn gánh xuất hiện những năm 40. Bánh xe có đường kính 28 inch.]
Cô gấp gáp phanh xe, nhanh chóng nhìn theo hướng nhìn ấy, chẳng có ai.
Từ Toa: “Thật kỳ quặc, không phải là không gian nằm ngoài niên đại sao? Sao còn muốn cho mình thêm yếu tố kinh dị này?”
Từ Toa là người nào chứ, nói trắng ra, mượn lời của bạn học cô chính là có chút “bạo lực”. Cảm nhận được ánh nhìn, cô bèn quay xe vòng đến phía vừa rồi hình như có người nhìn cô. Chỉ là cô vừa tới gần đột nhiên có người từ góc tường chạy ra.
Là người đàn ông mặc áo mưa mà lần trước cô nhìn thấy.
Anh ta nhanh chóng duỗi tay muốn bắt lấy Từ Toa, Từ Toa sớm đã có chuẩn bị, cô lập tức nhảy khỏi xe tránh sang một bên.
Chẳng qua động tác của người đó lại càng nhanh hơn, bước nhanh lên trước khoá chặt Từ Toa. Đừng thấy Từ Toa không biết võ, cô vốn học trường thể thao lại thường hay đánh nhau, cơ thể rất linh hoạt. Nhưng mà như vậy thì vẫn bị khóa chặt rồi.
Người này đeo bao tay, dựa theo kích cỡ Từ Toa đã biết đây là đàn ông.
Ồ, đàn ông!
Từ Toa giơ chân muốn xuống tay với bộ vị trọng yếu. Người đàn ông mặc áo mưa không ngờ cô sẽ làm ra động tác như vậy, miễn cưỡng tránh được, sau đó bị Từ Toa đạp một cước. Một đạp này Từ Toa dùng lực rất lớn, anh ta lui ra sau nửa mét đụng ầm vào tường.
Từ Toa mạnh mẽ chống tay đè người này lại, sau đó đưa dao chỉ vào người đàn ông.
“Dám đánh lén bà đây hả?” Giọng nói của Từ Toa lạnh lùng mang theo vài phần hung ác: “Anh còn động đậy, tôi sẽ coi đầu anh như trái dưa hấu mà cắt xuống!”
Từ Toa vừa hung hăng vừa hưng phấn, xem vô số phim truyền hình, điện ảnh, có thể diễn tốt vai thiếu nữ bệnh kiều hung ác tàn nhẫn.
Được đó!
Chỉ là đúng lúc này, người đó giơ một tay đụng vào khuỷu tay Từ Toa, cô cảm thấy cánh tay tê dại, con dao chặt xương của cô... đã bay ra xa. Trong phút chốc, Từ Toa bị ấn vào tường, tình thế bị đảo ngược.
“Cô là ai?”
Giọng nói này rất lạnh lẽo. Nhưng mà, kỳ lạ là, có chút quen thuộc.
Từ Toa thật sự thấy quen thuộc, cô ngẩng đầu. Vừa ngẩng đầu, hai người đồng thời ngây ra.
Từ Toa sững người.
Người đàn ông mặc áo mưa cũng ngây ra như phỗng.
Bọn họ đều không nghĩ tới thì ra là đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận