Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 767. Lâm Châu trưởng thành

Chương 767. Lâm Châu trưởng thành
Chương 767: Lâm Châu trưởng thành
Nhưng nếu ngay từ đầu đám người Từ Toa đã yêu cầu như vậy, cho dù rất nhiều người đều không hiểu được, nhưng sự phát triển trong ba năm này của Thủy Mộc đã rõ như ban ngày, quả thực là phát triển không ngừng. Mà trong các nhà xưởng tư nhân, xưởng bọn họ chính là nhà xưởng có đơn đặt hàng bên ngoài nhiều nhất.
Chính vì vậy, mọi người cũng không hề nghi ngờ xưởng thực phẩm mới mở của bọn họ chút nào.
Lúc này, một nhóm người Từ Lập cũng đến, một nhà bốn người Từ Lập lại thêm Trụ Tử đồng hành, anh em tốt Đại Hỉ của Trụ Tử, và em họ Hổ Tử của Từ Lập.
Ngược lại Đại Hỉ và Hổ Tử cũng không phải nhất định chạy theo vợ chồng Giang Phong, chỉ có điều bọn họ vốn dĩ cũng muốn tới tìm công việc, tự mình đi trong lòng run sợ, vừa vặn nhân lúc người đông, cùng nhau đồng hành một chuyến này. Từ Lập xuống xe lửa, cũng bất chấp tốn tiền gọi một cuộc điện thoại công cộng.
Bởi vì là lần đầu tiên gọi điện, thật sự vô cùng khẩn trương, nhưng cũng may tất cả đều thuận lợi. Bọn họ đã gặp được Giang Phong như ý. Ồ không, là Lâm Châu chứ.
Giang Phong không ở đây, là Lâm Châu lái xe qua đón bọn họ.
Gần như mấy người Từ Lập đều trừng to mắt, không dám tin người lái xe lại là Lâm Châu. Lâm Châu khi còn ở trong thôn là một bé trai im lặng ít nói, có hơi u ám, nhưng bây giờ lại thật là một thanh niên sáng sủa, tuy rằng người đã đen đi rất nhiều, nhưng cũng có nhiều tinh thần hơn.
“Chú Từ Lập, đi, lên xe đi.”
Cậu bé lái một chiếc xe bánh mì, lập tức chở hết được mọi người.
Từ Lập lắp bắp: “Lâm, Lâm Châu, cháu biết lái xe sao?”
Lâm Châu: “Cháu học sau khi qua đây.”
Cậu bé vừa cười vừa đáp: “Đám người giám đốc Giang đã thuê một cái sân nhỏ ở gần nhà xưởng, cháu đưa mọi người qua đó, mọi người tạm thời ở đó một tháng, một tháng sau, ký túc xá của nhà xưởng đã điều chỉnh xong, mọi người có thể chuyển vào đó ở.
Từ Lập: “Ôi, cảm ơn, cảm ơn.”
Lâm Châu: “Chú không cần cảm ơn cháu, đây là sắp xếp của giám đốc Giang, Hổ Tử, các cậu tới tìm công việc sao?”
Hổ Tử gật đầu, ừm một tiếng.
Lâm Châu: “Các cậu có thể thử ở xưởng thực phẩm, bên đó đang tuyển công nhân, bây giờ tớ cũng đang ở bên xưởng thực phẩm.”
Thực ra mới đầu không có cậu bé, là cậu bé chủ động tranh giành, cũng may có kết quả tốt.
Cậu bé nói: “Chúng ta đều chăm chỉ làm việc, cuộc sống sẽ tốt lên thôi.”
Từ Lập nhìn bộ dáng của Lâm Châu, chẳng hiểu sao lại cảm thấy an tâm hơn hẳn. Một tiểu tử mới lớn một nửa như Lâm Châu tới bên này còn có thể càng ngày càng tốt hơn, vậy một đám đàn ông như bọn họ, còn có thể không so được với một thanh niên hay sao?
Chắc chắn là không thể rồi.
Từ Lập: “Bây giờ nhà xưởng thế nào?”
Lâm Châu: “Đợi lát nữa đến nơi là chú biết ngay thôi.”
Nói thực, ngoại trừ Từ Lập, những người khác cũng đều là lần đầu tiên ngồi xe, cảm thấy cả người đều hơi là lạ. Hai đứa trẻ nhà Từ Lập lại càng mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên, không muốn bỏ lỡ mỗi một giây cảm giác nào.
Mà Hổ Tử thì lại dán lên cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng san sát bên ngoài cửa sổ, cảm thấy đôi mắt mình không đủ dùng.
Trong lòng Từ Toa, đây có lẽ không tính là tòa nhà cao tầng gì, nhưng trong lòng đứa trẻ lớn lên ở trong thôn như Hổ Tử, lại cực kỳ chấn động. Dù sao, nơi mà cậu bé ở cũng là thôn quê, là nơi mà gọi một tiếng “Hổ Tử” cũng có đến sáu, bảy đứa trẻ đáp lời.
Ngay cả cái tên, mọi người cũng không nghĩ ra được thứ mới lạ gì, huống chi là những kiến thức khác.
Chiếc xe lái đến nhà xưởng, sau con đường đối diện, Lâm Châu nói: “Mọi người tạm thời ở bên này, cháu đã bàn bạc xong với bên này ở một tháng, nhưng phỏng chừng trên thực tế có khả năng mọi người sẽ không ở đến một tháng đâu. Thực ra tòa nhà ký túc xá đã xây xong rồi, chỉ là còn đang thông gió.”
Cậu bé nói: “Đi, cháu dẫn mọi người đi vào xưởng xem.”
Mấy người vội vàng đặt đồ xuống, gần như là đi theo Lâm Châu trong sự mơ hồ, khi bọn họ qua đây vừa vặn kịp lúc tan làm buổi chiều, có không ít người đạp xe đạp đi ra ngoài, mà các loại quầy hàng ăn vặt ở cửa cũng đều được người vây kín.
Từ Lập: “!”
Những người khác: “!”
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt há hốc mồm.
Bọn họ biết làm hàng ăn vặt không phải đầu cơ trục lợi, trong thôn cũng có người ăn không hết đồ thì đưa vào thành phố bán, nhưng mọi người vẫn rất cẩn thận, nào có bộ dáng rầm rộn sôi nổi như vậy, nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, là thấy cũng không thể trách, chỉ coi như bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận