Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 553. Thi đỗ 5

Chương 553. Thi đỗ 5
Chương 553: Thi đỗ 5
Bà Từ nghĩ ngợi, cúi đầu nhìn hai đứa trẻ bi ba bi bô, kêu bà cụ tách ra khỏi hai đứa nhóc này, bà cụ tuyệt đối không nỡ. Nghĩ tới nghĩ lui, bà cụ cắn răng bảo: “Bà đi cùng các cháu vậy.”
Từ Toa: “Vâng!”
Cô vừa cười vừa nói: “Vậy cháu chỉ cần thuyết phục cậu là xong.”
Bà Từ đảo trắng mắt: “Bọn nó còn cần thuyết phục với không thuyết phục cái gì? Bà thông báo với nó một tiếng là được.”
Từ Sơn đáng thương không có địa vị trong gia đình như vậy.
Quả nhiên, nghe được tin tức này, nỗi ai oán của Từ Sơn như sắp chọc thủng chân trời, anh ta buồn bã: “Mẹ ơi, sao mẹ lại vất bỏ con như thế?”
Từ Toa nhanh chóng nói: “Cậu, cháu ở bên này thực sự bận quá, cậu để bà ngoại giúp cháu với.”
Từ Sơn nhanh chóng nói: “Cậu hiểu.”
Thực ra anh ta biết bên cháu gái thực sự rất bận, chẳng qua anh ta cũng chỉ miệng tiện mà thôi.
“Mọi người cứ yên tâm, thực ra cậu cũng không có ý kiến gì cả, nhưng ra ngoài rồi, đến khi đó mọi người phải chăm sóc lẫn nhau, có chuyện gì, cháu phải nhanh chóng liên lạc với ba cháu, hoặc là liên lạc với cậu.” Từ Sơn nhắc nhở.
Từ Toa gật đầu.
“Cháu nghĩ tới báo danh tới trường học nào chưa?”
Từ Toa: “Cháu đã bàn bạc với Giang Phong, cháu sẽ báo danh tới học viện Kinh Mậu ạ.”
Từ Sơn: “Ở đó làm gì?”
Từ Toa: “Cháu học kinh tế.”
Nếu đã ở nhà, vậy Từ Toa cũng không khoác lác quá lợi hại làm gì.
Cô nói: “Buổi chiều, cháu và Giang Phong có tính đại khái thành tích của cháu, tuy rằng không chính xác, nhưng cũng chắc bảy, tám phần. Thành tích này thi vào đại học quá tốt chắc chắn không được, hệ số nguy hiểm quá lớn. Cho nên bọn cháu dự định đi với học viện Kinh Mậu học kinh tế. Trường học này không có danh tiếng gì, chỉ bình thường thôi. Cháu tin ngoại trừ nguồn học sinh bản địa của bọn họ ra, tuyển sinh từ ngoài tới chắc chắn không nhiều. Mà cho dù chúng ta ở bên này không báo danh thi ở bản địa, cũng sẽ không đi tới nơi này. Trên cơ bản chắc chắn vẫn sẽ đi tới thủ đô hoặc là Thượng Hải. Như vậy, xác suất cháu thi đỗ là rất lớn. Điều quan trọng hơn nữa, là trường học này cách trường học Giang Phong không xa chút nào.”
Khó cho bọn họ có thể từ trong nhiều trường học như vậy tìm được một nơi thích hợp. Thực ra, nếu như Từ Toa báo danh vào trường học mà Giang Phong ở, cuộc sống của bọn họ sẽ càng tiện hơn. Nhưng Từ Toa vẫn quả quyết từ chối đề nghị của anh, không phải nói điểm của trường học này rất cao, Mà là bản thân chuyện học y này, cô không thể làm được!
Tuy rằng đã chứng kiến rất nhiều chuyện thần kỳ, nhưng nếu là học y thì cô vẫn sợ. Còn nữa, cô tự cho rằng mình cũng không phải người có thể bình tĩnh học như vậy. Cô không phải người thích hợp học ngành đó chút nào. Nào có người học y nào không có một trái tim rộng lớn và tính cách cẩn thận tỉ mỉ? Dù sao, đây chính là chuyện lớn có liên quan đến tính mạng.
Nhưng Từ Toa tự cho rằng nếu bản thân đã là một người nhát gan, vậy vẫn nên làm một người hời hợt tiếp đi.
Cho nên cô cũng không thể học y được.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy học kinh tế khá hợp với cô.
“Học kinh tế? Kinh tế là cái gì? Kiếm tiền sao?” Từ Sơn tò mò hỏi.
Từ Toa đột nhiên nghĩ đến những lời của Giang Phong vào ngày đầu tiên cô đi thi, cô cũng không giải thích nhiều, mà cười đáp: “Vâng, đợi cháu kiếm được tiền, sẽ dẫn cậu bay đi.”
Từ Sơn: “…”
Anh ta vui vẻ: “Vậy cậu đợi cháu.”
Anh ta nhỏ giọng: “Từ lúc mợ cháu bắt đầu làm việc ở xưởng đồ hộp, nói chuyện cũng rất lớn tiếng.”
Từ Toa lặng lẽ đáp: “Lời này để cậu nói cứ như thể lúc mợ cháu còn chưa đi làm ở xưởng đồ hộp, nói chuyện với cậu sẽ nhỏ giọng vậy.”
Từ Sơn: “… Cháu lật tẩy cậu làm gì?”
Từ Toa: “Ồ.”
Từ Sơn lại cảm thán: “Nhưng đợi các cháu đi rồi, cậu chắc chắn có thể giảm béo, với một người kẹt sỉ như mợ cháu, chắc chắn bọn cậu ăn uống sẽ kém hơn.”
Từ Toa nghiêm mặt: “Cậu còn nói xấu đồng chí Cổ Đại Mai nữa là cháu sẽ cáo trạng cậu đấy.”
Từ Sơn: “Đừng đừng, đứa trẻ nhà cháu, sao lại ích kỷ thế nhỉ, cậu chính là cậu cháu đấy.”
Từ Toa nở nụ cười, đáp: “Mợ cháu đi làm rồi, nhà chúng ta sẽ do cậu nấu cơm. Chuyện này còn không phải do chính cậu quyết định hay sao, cậu còn giả bộ đáng thương cái gì?”
Từ Sơn sững sờ, sau đó vỗ đầu, đáp: “Đúng nhỉ, đợi mẹ đi cùng các cháu, mợ cháu lại đi làm, vậy chuyện nấu cơm chắc chắn sẽ rơi lên người cậu! Vậy còn không phải mặc ý cậu sao?”
Nghĩ như vậy, Từ Sơn cảm thấy mình lập tức nở hoa, thật quá vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận