Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 144. Đáp lễ 2

Chương 144. Đáp lễ 2
Chương 144: Đáp lễ 2
Bà Từ: “Để mẹ xào cho, con đi rót một bát uống đi.”
Cổ Đại Mai: “Vâng.”
Tuy gia đình này là oan gia hay đấu võ mồm nhưng trên thực tế thì mấy người họ cũng giúp đỡ nhau rất nhiều.
Bà Từ dường như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên nhìn Cổ Đại Mai hỏi: “Sao con không đau lòng vì cái này phải cho người khác à?”
Cổ Đại Mai: “Con đau lòng cái gì chứ? Con cũng chẳng phải đứa ngốc, mấy món này gom lại với nhau cũng không đắt bằng mấy món lâm sản kia, càng chẳng cần nói đến lạp xưởng còn nhiều như thế.”
Dù cô ta chỉ nhìn lướt qua không có xem cụ thể nhưng đoán chừng có ít nhất mấy chục cây, bây giờ giá thịt bao nhiêu chứ mà lạp xưởng còn đắt hơn thịt nữa, Cổ Đại Mai không phải đồ ngốc đâu. Cô ta bủn xỉn đấy nhưng cái gì nên có chừng mực thì cô ta vẫn có chừng mực.
Bà Từ gật đầu hài lòng.
Nhà của bà ấy xét ra ở trong thôn thì cũng coi như là tầng lớp trung lưu, đã hơn nhà người ta rồi, theo lý mà nói thì tìm vợ tuyệt đối sẽ không tìm vợ như Cổ Đại Mai, nhà cô ta không những xa mà còn nghèo hơn nhiều so với nhà bọn họ. Còn về gia đình của Cổ Đại Mai thì càng không thể so với nhà họ được.
Trong nhà tổng thể có sáu đứa trẻ, ba nam ba nữ.
Con trai đều con nhỏ, không tính là người lao động, cuộc sống trôi qua đắng cay như hoàng liên vậy.
Nhưng ngay cả như thế thì bà Từ vẫn kiên quyết đồng ý, điều bà ấy ưng ý chính là nề nếp gia đình nhà họ Cổ rất tốt. Cổ Đại Mai là trưởng nữ, dù là trưởng nữ nhưng trong nhà không hề chèn ép cô ta, mà còn chỉ dạy cô ta nhiều cách để trưởng nữ có thể giúp đỡ cho gia đình.
Thứ mà bà Từ cần nhất chính là con dâu có thể gánh vác gia đình, ai bảo con gái bà ấy không ở bên người, đứa con trai thì không tính là tài giỏi.
Hơn nữa sự thật chứng minh, mặc dù Cổ Đại Mai keo kiệt, hay nói nhảm, tính khí không có gì nổi bật, nhưng ưu điểm cũng vô cùng rõ ràng, trên phương diện chuyện lớn không hề hồ đồ, chịu khó lại giỏi giang, điều này cũng rất tốt.
Bà Từ suy nghĩ thêm rồi nói: “Trưa hôm nay xào cải trắng đi. Tương ớt thịt bò gì đấy mà Hổ Nữu Nhi mang về, chúng ta còn chưa ăn thử, vừa hay hôm nay lúc xào dùng thử.”
Bình thường mấy loại tương gì đó có vị mặn nặng, mà loại tương kia vừa hay bớt đi dầu và muối, như thế vừa hay, thật ra loại tương này có thể ăn riêng cũng rất ngon, nhưng bà Từ không nỡ ăn như thế.
Bà cụ còn nói thêm: “Chờ lát nữa mẹ đi một chuyến… Ôi lúc đầu còn nói không biết dùng gì để đáp lễ bọn họ, thật ra nhà chúng ta cũng có thể làm tương ớt mà.”
Bà Từ lập tức nghĩ thông suốt, rất vui vẻ: “Mẹ biết làm tương ớt cay mà.”
Nguyên quán của bà Từ ở Tứ Xuyên, cho nên khi còn nhỏ, người lớn trong nhà rất thích ăn cay, mặc dù bà Từ không sống ở bên Tứ Xuyên, nhưng cũng đã quen ăn ớt, mặc dù bây giờ tất cả mọi người đều cảm thấy quả ớt không phải thứ gì ăn ngon, cũng không trồng nhiều. Thế nhưng hàng năm, bà Từ thường xuyên trồng một ít cho bản thân.
Bà vui vẻ lẩm bẩm một mình: “Chủ ý này rất hay.”
Bà Từ đã nghĩ ra quà đáp lễ, chờ giữa trưa sẽ trao đổi với Từ Toa. Thật ra Từ Toa muốn lấy chút đồ gì đó của thành phố Giang Hải làm quà đáp lễ, thế nhưng cô còn chưa nghĩ đến, trái lại bà ngoại đã tìm được đồ.
Từ Toa vui vẻ khen: “Bà ngoại, bà giỏi thật đấy.”
Lập tức còn nói thêm: “Vậy chúng ta phải cố gắng ăn nhiều đồ hộp rồi.”
Bà Từ và những người khác: “???”
Từ Toa chững chạc đàng hoàng đáp: “Ăn nhiều đồ hộp mới có chai lọ để đựng tương.”
Bà Từ và những người khác: “…”
Logic này của cháu, mọi người không biết nên nói như thế nào.
Nữu Tể nghe hiểu, vui vẻ ngoáy mông.
Chẳng qua bà Từ cũng nói: “Không vội, bà còn cần phải mua chút nguyên liệu như thịt, trong tương này phải có ít thịt mới ngon hơn, nếu như muốn dùng nó để đáp lễ, chúng ta cũng không nên quá keo kiệt, mẹ cháu không còn, chúng ta cũng không thể làm mất mặt mẹ cháu.”
Từ Toa gật đầu: “Vâng.”
Cô nói thêm: “Chuyện thịt heo không cần phải vội, chờ hai ngày nữa tạnh mưa, cháu đến công xã hỏi dì Du, bọn họ ở công xã thời gian dài, nói không chừng có cách.”
Từ Sơn ở một bên xen vào: “Thật ra nhất định chợ đen sẽ có.”
Cho dù là lúc khốn cùng nào thì nguồn cung cấp ở chợ đen không thiếu, không có người này thì có người kia đem bán, mặc kệ là thời đại nào thì đều có người giỏi luồn lách.
Từ Toa lắc đầu: “Đừng đến đó, mặc dù chợ đen cũng không tính là gì, nhưng nói cho cùng nơi đấy không an toàn, chúng ta chưa đến mức phải đến chợ đen mua đồ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận