Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 351. Không cho nói nữa

Chương 351. Không cho nói nữa
Chương 351: Không cho nói nữa
Con người của Từ Hồng Vĩ chính là như vậy, ông thuộc loại người thoạt nhìn rất cương nghị, có hơi cau có, cho dù là mang vẻ tươi mặt cười, cũng vẫn mang đến cho người ta cảm giác rất có khí thế, cũng chỉ có người làm con gái như Từ Toa, mới cảm thấy ba mình là một con ốc sên.
Bất cứ một người ngoài nào, giống như Tiểu Nữu Tể, cảm nhận thế giới bên ngoài rất nhạy bén lại càng biết rõ ràng hơn. Cô bé bám vào vai của Từ Hồng Vĩ, không dám động đậy.
Từ Hồng Vĩ lôi ra năm đồng tiền, lắc trước mặt Nữu Tể một cái, nói: “Nào, bác cho cháu làm quà gặp mặt.”
Nữu Tể hoàn toàn không nhận, ai cần cái này chứ, cái này không thể ăn.
Từ Hồng Vĩ: “Đứa trẻ này ngay cả tiền cũng không biết sao?”
Từ Toa lặng lẽ móc từ trong túi ra một viên kẹo, Nữu Tể lập tức quay người, giãy dụa muốn nhào lên người Từ Toa, gọi một cách ngọt ngào: “Chị họ đẹp nhất…”
Từ Toa vô cùng đắc ý: “Hì hì hì.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Ông nhìn gương mặt đắc ý của Từ Toa, nở nụ cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn đưa tiền cho Từ Sơn, nói: “Đây là quà gặp mặt anh cho Nữu Tể, cầm lấy đi mua thêm chút đồ cho con bé ăn nhé.”
Từ Sơn lén lút nhìn về phía bà Từ, bà Từ hiếm khi bảo: “Cầm đi, không phải tiền này cho các con, trong lòng các con tự biết.”
Từ Sơn lập tức cầm lấy, bàn tay kích động run run: “Anh rể, anh cũng hào phóng quá rồi.”
Từ Hồng Vĩ mỉm cười: “Con gái em giống em thật đấy, lúc còn nhỏ cũng không biết tiền, chỉ biết đến ăn.”
Từ Sơn: “…”
Anh thế này rất quá đáng. Sao lại phá đám như thế chứ.
Từ Hồng Vĩ: “Đúng rồi, con còn mang một ít đồ ăn về nữa, mẹ, mẹ thu xếp một chút nhé.”
Bà Từ: “Được.”
Từ Hồng Vĩ lại nhìn về phía đống vải trên giường, hỏi: “Sao còn có cái này nữa?”
Bà Từ lập tức kéo Từ Hồng Vĩ, nói là bản lĩnh của Từ Toa, bà cụ rất hưng phấn: “Từ lúc chúng ta có cái này, phụ nữ trong thôn đều bận rộn hẳn lên, vốn dĩ ngày đông không có việc gì làm, cũng chỉ ở nhà thu dọn nhà cửa, hoặc là thích quản chuyện, nhưng bây giờ mọi người đều bận rộn kiếm tiền.”
Từ Hồng Vĩ ngạc nhiên nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa kiêu ngạo: “Con lợi hại chứ hả?”
Từ Hồng Vĩ không nhịn được mà bật cười: “Lợi hại.”
Ông không nhịn được mà xoa đầu cô: “Con rất giỏi.”
Từ Toa: “Đương nhiên rồi, nhưng ba đừng động vào kiểu tóc của con.”
Từ Hồng Vĩ quan sát Từ Toa cẩn thận, tuy rằng về nửa năm, nhưng cũng có thể nhìn ra được, vẻ u sầu trên mặt cô đã biến mất chẳng còn thấy đâu, cả người cũng có thêm vài phần sức sống. Nhưng Từ Hồng Vĩ cũng không hề bất ngờ một chút nào, dù sao mẹ ông cũng thương Từ Toa nhất, có bà cụ ở đây, cũng có thể dành cho Từ Toa sự quan tâm rất tốt.
Hơn nữa, có Từ Toa ở đây, cũng là chuyện rất tốt đối với mẹ. Ít nhất bà cụ sẽ không nghĩ mãi đến Từ Tú, khiến trong lòng khó chịu.
Người sợ nhất chính là tích tụ trong lòng.
Bây giờ nhìn thấy tinh thần của mọi người đều tốt, ông nào còn gì có thể không vui được nữa?
Từ Hồng Vĩ: “Lần này con về, có thể ở một tháng. Trong nhà có việc gì cứ giao cho con.”
Bà Từ: “Trong nhà cũng không có việc gì cả, đợt mùa thu, bên nhà mẹ đẻ của Đại Mai có hai mươi người anh em vai dưới tới đây, đã làm rất nhiều việc cho nhà chúng ta rồi. Con nhìn xem, mỗi ngày đều chỉ đi nhặt ít củi mà vẫn luôn đủ dùng.”
Từ Hồng Vĩ gật đầu, hỏi: “Vậy công việc của Từ Toa làm thế nào rồi? Làm chủ nhiệm ở hội phụ nữ có dễ dàng không?”
Thực ra đây cũng là một điểm mà ông không yên tâm, người ta nói chuyện ngồi lê đôi mách, cứ cảm thấy con gái ông nhỏ như vậy sẽ chịu thiệt.
Bà Từ: “Thôn chúng ta có thể có chuyện gì được. Từ khi thi thể của vợ thằng hai Bạch bị đào ra, bây giờ các bà con đều không đánh vợ nữa, ai mà không sợ chứ.”
Từ Hồng Vĩ: “Thằng hai Bạch?”
Bà Từ: “Người ở Thôn Hạ Tiền Tiến… bô lô ba la…”
Bà Từ kéo Từ Hồng Vĩ nói về những chuyện lớn chuyện nhỏ ở thôn bọn họ, Từ Sơn lặng lẽ ôm Nữu Tể đi giúp vợ mình làm việc. Từ Toa thì lại ngồi ở một bên, cằm tỳ lên đầu gối, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
“Từ Toa!”
Bên ngoài truyền tới tiếng gọi, Từ Toa lập tức ngồi thẳng dậy, kêu: “Con ra ngoài một chút.”
Cô vội vàng ra khỏi cửa đã nhìn thấy Giang Phong đứng ở cửa, động tác chạy ra ngoài của cô quá nhanh, Cổ Đại Mai thì thầm với Từ Sơn: “Lỗ tai này của con bé cũng quá tốt rồi.”
Từ Sơn liếc nhìn Cổ Đại Mai một chút, nháy mắt ra hiệu không cho cô ta nói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận