Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 227. Phối hợp diễn

Chương 227. Phối hợp diễn
Chương 227: Phối hợp diễn
“À đúng rồi, bên phía Tiểu Lâm Châu, cậu bé đồng ý rồi. Tiền trao cháo múc, nhóc con này rất cẩn thận.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười.
“Nhóc con đấy đúng là tinh ranh mà.”
Có điều hiển nhiên Giang Phong không muốn kéo dài câu chuyện, anh thẳng thắn nói: “Tôi đi về trước, đúng rồi, tôi còn nhặt được một ổ trứng gà rừng, đặt ở bên trên quả đào, cô đi đường cẩn thận chút.”
Nói xong, thật sự là phất áo bỏ đi, không mang theo tia sáng xán lạn.
Mặc dù bây giờ Từ Toa có thể ăn được đồ ngon đồ bổ lại còn tập luyện, cơ thể hình như cũng đã khỏe mạnh rắn chắc hơn không ít, nhưng mà cõng một sọt đào đầy ắp này, vẫn gần như là đè cong eo cô. Đi một chút còn được, nhưng mà đi nhiều chút thì bắt đầu cảm thấy sắp nằm thẳng cẳng rồi.
“Bà ơi, bà ơi!”
Còn chưa đi tới cửa, cô đã kêu ầm lên: “Giúp cháu với.”
Từ Sơn nghe thấy tiếng gọi của cô, vội vàng chạy ra xem thì hốt hoảng kêu lên: “Ôi chao, cái gì thế?”
Giúp cháu gái đỡ xuống, vừa nhìn thấy bên trong giỏ thì lập tức hớn hở: “Má ơi đào to!”
Thứ như trái cây, trong thôn không có người mua, cho dù là trồng thì cũng không ai trồng. Cho nên chỉ cần là nhà ai có chút cây ăn quả, thì mọi người tự động hiểu là hái ở trên núi về.
“Được rồi, Từ Toa, cháu đúng là lợi hại, tìm ở đâu đấy!”
Bắt đầu từ lần mà Từ Toa nhắc nhở, Từ Sơn cũng không gọi cô là “Hổ Nữu Nhi” nữa, anh ta cũng ngẫm lại, có thể không gọi thì không nên gọi, nếu không càng gọi lại càng hổ báo. Cô nhắc đến chuyện xây phòng xép kia. Anh ta mới là muốn ngất xỉu.
Từ Toa: “Ăn là được, cậu hỏi nhiều làm gì.”
Cô vào cửa, nói: “Cậu mợ về từ lúc nào?”
Từ Sơn: “Mới vừa vào nhà được một lát rồi, xe đạp cậu để trong sân…”
Từ Toa bình thản đáp: “Sáng mai cháu mang trả sau.”
Bà Từ đang nấu cơm chiều, cục than nhỏ ngồi bên cạnh chơi, hai bím tóc nho nhỏ tràn đầy sức sống.
Từ Toa: “Bà ngoại, chỗ này có trứng gà rừng.”
Vừa dứt lời, Cổ Đại Mai từ trong phòng của bà Từ chạy vụt ra, trên tay còn cầm kéo, cô ta hưng phấn nói: “Từ Toa mau tiến vào, mợ có lời muốn nói với cháu.”
Bà Từ mơ hồ hiểu được hình như có chuyện gì, nhưng mà lại không dám chắc chắn, mấy người cũng chưa nói, tự nhiên bà ấy cũng không hỏi.
Dù sao đến lúc nói, những người này, chẳng ai có thể lừa được bà ấy.
Phải nói, cái tính cách này của bà Từ, vào thời đại vẫn là rất hiếm có. Chính là, dù sao thì mỗi người từng trải là không giống nhau, trong thôn đa phần đều là dân bản địa ở đây từ đời này qua đời khác, tốt xấu đều cùng nhau trải qua.
Nhưng mà bà Từ thì không giống, bọn họ từ nơi xa chạy nạn tới đây.
Thời thế hỗn loạn, chồng bà thời trẻ thì rời nhà mưu sinh, đi đến nơi rất xa rất xa, rồi đến quê của bà ấy. Lúc này mới trụ lại, người một nhà mặc dù vất vả nhưng mà lại hòa thuận. Nhưng rồi quê nhà gặp nạn, ông trời không để cho người ta đường sống, thiên tai nhân họa, bọn họ lúc này mới quyết định khởi hành trở về quê chồng.
Nhưng mà con đường này làm sao lại dễ dàng như vậy chứ.
Đoạn đường này, cả nhà bà ấy đã gặp phải không ít gian nan.
Bọn họ quá khó khăn, cho nên bà Từ học được cách yếu thế, bà ấy vốn dĩ thật đúng là không thể gọi là cái gì mà ngoài mềm trong cứng, nhưng trên đường chạy nạn này, vượt qua núi cao sông lớn, đến nơi tha hương cầu thực. Bà ấy đã biết làm như thế nào mới có thể để cho mình được dễ chịu một chút.
Nhờ có đoạn thời gian chạy nạn lưu lạc này mà bà ấy ngộ ra một đạo lý, đó là không lo chuyện bao đồng, việc không nên hỏi thì đừng hỏi, ai cũng có bí mật của riêng họ. Miệng quá rộng, là sẽ dính vào thị phi.
Người trong nhà chưa nhắc đến mấy chuyện này, nhưng tính cách của bà Từ đã sớm ăn sâu vào rồi, cho nên cũng xác thật là - lười hỏi.
Thấy bà Từ giống như không có việc gì, Từ Sơn ngồi xổm xuống nhóm lửa, trong lòng thầm nói mẹ anh ta thật đúng là trầm ổn.
Này mà cũng không hỏi!
Trên đường về, anh ta còn cân nhắc nếu mẹ anh ta hỏi đến, thì chính mình có nên nói hay không.
Nếu nói ra, thì phải nói làm sao!
Nếu như không nói, thì bản thân dùng lời lẽ thế nào để từ chối một cách khẳng khái.
Nhưng mà, trong đầu diễn tập lại chuẩn bị nói ra thì mẹ lại không để ý đến anh ta.
Hu hu, nên phối hợp diễn với con mà mẹ làm như không thấy.
Được thôi, từ trạng thái không hỏi không đoái hoài này của mẹ anh ta, nếu Từ Toa bên này thành công, chắc chắn sẽ là một sự kinh ngạc lớn đến với mẹ anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận