Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 754. Về quê 8

Chương 754. Về quê 8
Chương 754: Về quê 8
Từ Lập lắc đầu: “Không đâu, tính cách của anh như vậy thực sự không quá tốt, anh biết...”
Giang Phong: “Cũng không thể nói như vậy được, nếu anh làm tiêu thụ, quả thực không được. Nhưng nếu anh đi phụ trách phân xưởng, lại chính là người mà em cần, nếu một nhà xưởng không thể đảm bảo chất lượng sản phẩm, như vậy mới là xong đời.”
Nói đến đây, anh đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Trụ Tử sao vậy? Em cứ cảm thấy hôm nay cậu ta có hơi lạ.”
“Cậu ta hả, con gái cậu ta bị bệnh, đều sắp đào sạch cả nhà cậu ta rồi, cuộc sống trải qua khó khăn lắm.”
Giang Phong: “Không phải trong thôn có nhà xưởng sao?”
Nói đến đây, Từ Lập nhếch khóe miệng: “Nhưng nhà xưởng sẽ không tuyển người, thi thoảng cũng tuyển vài người đấy, nhưng trên cơ bản đều là trong thôn quyết định xong. Gia đình như Trụ Tử, nếu đã không phải họ lớn như họ Trần và họ Từ, cũng không phải người có cửa sau gì, làm sao có thể nhận bọn họ được.”
Không thể không nói, hai năm này, thực ra nhà xưởng đã có hơi biến chất. Hai tốp người vào xưởng sớm nhất còn là chiếu cố gia đình khó khăn, nhưng bây giờ đã không thế nữa.
Giang Phong im lặng, nhà xưởng mà thôn làm, mới được vài năm đã đi đến tình trạng này rồi, anh hơi thở dài, nói: “Sau này em đi thăm cậu ta xem sao.”
Năm đó, trong một đám chàng trai làm phù rể Giang Phong, anh có ấn tượng tốt nhất về Trụ Tử, tuy nghèo, nhưng người này lại tràn đầy ánh dương quang như cũ, có điều không ngờ, ông trời cũng không cho người như vậy cơ hội nghỉ ngơi.
Giang Phong hỏi không ít tình hình trong thôn, mà cũng thế, mọi người cũng tò mò về bên ngoài, Giang Phong lại nói một vài tình hình ở Thâm Quyến, anh cũng không mỹ hóa, tốt và không tốt đều nói hết ra, nhưng thế cũng đủ khiến mọi người ngạc nhiên rồi, người nào cũng tràn đầy vẻ khát khao.
Cho dù là những cái không tốt đó, cũng vẫn làm cho người ta cảm thấy khoa trương và bất ngờ.
“Ăn cơm thôi.”
Hiếm khi mọi người ngồi với nhau, mọi người rất nhanh đã ra tay, có cá có thịt, đây đúng là khó có được. Đám trẻ con nhanh chóng gắp thịt, ăn vô cùng vui vẻ. Con trai của Từ Lập lớn hơn Mộc Mộc và Thủy Thủy một tuổi, nhưng thoạt nhìn gần như chỉ ngang cỡ bọn trẻ, cậu bé há to miệng ăn thịt, nói: “Nếu như ngày nào mọi người cũng ở đây thì tốt quá.”
Bạn nhỏ lại bổ sung: “Nếu như cô chú vẫn luôn ở đây, vậy có thể ngày nào cũng ăn thịt.”
Lúc này, gia đình có vợ chồng là công nhân viên chức, cũng không thể làm đến mức ngày nào cũng ăn thịt được, huống chi là gia đình nông thôn như bọn họ. Nguyện vọng lớn nhất của bạn nhỏ chính là có thể ăn thịt.
“Ăn cơm cũng không thể chặn được cái miệng cháu.” Bà nội của cậu bé phê bình bạn nhỏ một câu, nhưng mọi người cũng đều bật cười.
Cuộc sống như vậy, vừa náo nhiệt vừa vui vẻ, ăn cơm tối xong, Từ Toa đưa quà cho mọi người, lúc này Thôn Thượng Tiền Tiến vẫn chưa nối điện, thời tiết cũng lạnh nên không tiện ngồi bên ngoài, cả nhà đều ngồi trên giường đất nói chuyện.
Ngược lại Từ Toa hỏi: “Cậu, chuyện làm ăn bên cậu thế nào?”
Từ Sơn: “Tốt lắm.”
Anh ta nói: “Cậu ở bên đó thuê một cái sân nhỏ, vừa có thể ở vừa có thể cất hàng, cậu dẫn theo hai anh họ, còn có cậu em vợ và hai đứa cháu ngoại trai bên nhà vợ cậu nữa. Bọn cậu tổng cộng có sáu người, ngược lại làm cũng được.”
Từ Toa: “Bây giờ cậu đang ở huyện sao?”
Từ Sơn gật đầu: “Đúng, cái sân nhỏ bọn cậu thuê ở huyện, nhưng bọn cậu chia thành hai nhóm, ba người một nhóm, một nhóm bày sạp ở huyện, một nhóm bày sạp ở thành phố.”
“Ruộng đất ở bên nhà đó thì sao?
Cổ Đại Mai: “Mợ tìm người từ bên nhà mẹ đẻ mợ qua giúp, bọn họ vẫn rất vui vẻ.”
Bây giờ cách kiếm tiền quá ít, có cơ hội như vậy, bọn họ cũng rất mừng.
Từ Toa gật đầu. Cô đắn đo một chút, rồi nói: “Cậu, khoảng thời gian này thu nhập của các cậu cũng không tệ chứ?”
Từ Sơn không giấu cô mà gật đầu: “Quả thực không ít.”
Đội ngũ nhỏ của bọn họ có sáu người, anh ta nói thẳng: “Ở bên bọn cậu là cậu đưa ra ý kiến, cho nên một mình cậu lấy bốn phần, còn bọn họ năm phần, mỗi người lấy một phần. Một phần còn lại thân là chi phí ăn uống chung của bọn cậu.”
Từ Toa nghe được lời này, gương mặt còn tràn đầy vẻ ngạc nhiên, ngược lại cô không ngờ cậu mình không phải đi thuê người, mà lại dùng hình thức chia như thế.
Cô gật đầu, đáp: “Như vậy rất tốt, nhưng mà cậu, cháu cảm thấy, các cậu vẫn phải mua nhà, không thể cứ trông mong vào bán hàng rong được. Thứ này bán ở vỉa hè, mãi mãi cũng không lên giá được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận