Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 233. Tiệm thuốc

Chương 233. Tiệm thuốc
Chương 233: Tiệm thuốc
Nhưng mà Từ Toa lại cảm thấy trời ngày hè mưa rất ít, nếu không... cô không thể chỉ thấy được Giang Phong hai lần. Tất nhiên mưa ít cũng có chỗ tốt. Lúc cô vừa đến dù sao cũng căng thẳng, nếu như lúc đó nhận ra còn có người khác nhất định sẽ rất sợ.
Nhưng khi quen rồi có vẻ khá hơn nhiều.
Giang Phong chở Từ Toa, nói: “Chỗ ban nãy, để làm gì?”
Anh biết nhất định Từ Toa hiểu.
Quả nhiên Từ Toa nói: “Là nơi chuyển phát nhanh.”
Có lẽ là sợ Giang Phong không hiểu, cô nói: “Chuyển phát nhanh không khác với công việc của bưu điện là mấy, nhưng mà không phủ sóng nhiều như bưu điện, tất nhiên cũng thuận tiện hơn bưu điện một chút. Chỗ vừa nãy chính là một mạng lưới nhỏ.”
Giang Phong ồ một tiếng tỏ vẻ mình đã hiểu.
Anh lặng lẽ ghi nhớ kiến thức này.
Lúc này Từ Toa vỗ lưng anh, nói: “Đến rồi, đến rồi.”
Giang Phong không hỏi vì sao Từ Toa lại quen thuộc nơi này đến vậy, ngược lại tò mò quan sát cửa hàng ba tầng sát bên đường, phía trên bảng hiệu màu vàng ghi: “Tiệm thuốc Bảo Hà.”
Từ Toa đắc ý: “Những thứ lần trước tôi lấy chính là từ cửa hàng phía sau này.”
Giang Phong gật đầu, anh quay đầu nhìn thoáng qua, con đường này phồn hoa hơn những chỗ trước đó họ đến một chút, đừng nói là thôn của họ, dù là ở huyện hay thành phố cũng không bằng 1% của nơi này.
“Anh thất thần gì vậy?”
Từ Toa đi vào nói: “Đồ dùng hàng ngày đều ở tầng hai, anh ở tầng này xem thuốc hay là theo tôi lên tầng hai?”
Giang Phong: “Chia ra đi.”
Nơi này thật sự không nhỏ, Giang Phong rất nhanh đã đi đến kệ hàng, nhìn chưa được bao lâu đôi mắt đã sáng lên. Trạm y tế nhỏ ở nông thôn bọn họ cơ bản rất khó xin cấp được thứ gì, nên chỉ cần là thuốc có thể hái được trên núi thì anh sẽ chọn cách lên núi, vậy mới có thể giúp trạm y tế chống đỡ được.
Chuyện này vốn không có cách nào khác, trên dưới cả nước thiếu thốn vật tư, lúc anh bắt đầu đi thực tập được phân công đến thành phố, điều kiện và vật tư ở đó cũng không nhiều chứ đừng nói gì đến nơi nhỏ như chỗ của họ.
Có thể nói Giang Phong như chuột sa hũ gạo, thật sự là thấy cái gì cũng thấy tốt, cái gì cũng cần dùng.
Mà lúc này Từ Toa cũng đã xách gạo và mì xuống, cô nói: “Ừm, chỉ mấy cái này thôi.”
Nhưng mà chính cô cũng thở dài một tiếng nói: “Tất cả mọi thứ ở đây đều nhiều, chỉ lương thực là không có nhiều. Nếu như chúng ta có thể tìm được kho lương gì đó thì tốt rồi.”
Đáng tiếc thành phố hải đảo nhỏ như của bọn họ không hề có kho lương dự trữ gì đó, nếu không... bọn họ cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng mà Từ Toa là Từ Toa, chỉ nói một câu than thở như vậy đã lập tức quên sạch mấy chuyện này rồi.
Cô vô cùng hứng khởi nói: “Anh muốn lấy cái gì ra ngoài?”
Giang Phong mỉm cười: “Không lấy gì cả.”
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Từ Toa, anh nói: “Mấy thứ cô lấy cho tôi có thể sử dụng được rất lâu, tôi không định cất đồ ở ngoài.”
Lời này là thật, mang quá nhiều đồ ra ngoài cũng không an toàn.
Từ Toa thông cảm gật đầu nói: “Vậy cũng được. Thôi được rồi, anh nghĩ thử giúp tôi xem có thể lấy gì cho ba tôi. Tôi định ngày mai sẽ gửi cho ông ấy một số thứ.”
Là một nữ đồng chí, Từ Toa không biết nên tặng gì thì ổn hơn.
Giang Phong: “Bây giờ ở đâu cũng thiếu là mấy thứ đồ ăn gì đó, tuy họ trong quân đội sẽ không quá đói, nhưng mà muốn ăn no ăn nhiều hẳn là cũng không thể. Chủ yếu nhất vẫn là đồ ăn, sau đó là quần áo.”
Từ Toa: “Cũng đúng.”
Giang Phong: “Vậy tôi và cô lên lầu xem thử.”
Từ Toa phồng hai má, nói: “Vậy sao ban nãy anh không lên lầu? Xách mấy đồ này xuống làm tôi mệt muốn chết.”
Giang Phong cười tủm tỉm: “Xem như rèn luyện đi? Dù sao ngày nào cô cũng chạy bộ.”
Từ Toa hừ một tiếng, bước lên lầu nói: “Ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, tiếc là tôi không dám lấy ra. Ôi chao, có bí mật thật sự là quá phiền mà.”
Giang Phong nhìn theo, đừng nói đến Từ Toa than thở, đến anh cũng cảm thấy cảm thán. Mấy thứ này đúng thật là không thể mang ra ngoài, quá khác biệt, chắc chắn sẽ để lộ dấu vết. Vốn không dám nghĩ đến.
Anh đi lòng vòng xung quanh, đi đến cửa sổ nhìn ra con phố phía sau bỗng thấy ba chữ: “Tiệm mai táng” lớn.
“Đây chính là cửa hàng mà lần trước cô lấy đồ sao?”
Tuy là hỏi nhưng mà cũng rất chắc chắn.
Từ Toa: “Còn không phải sao, anh có muốn xem thử một chút không?” Cô xem thử giờ, nói: “Vẫn còn một chút thời gian, vẫn kịp.”
So với trước kia mỗi lần đều đi lung tung hiện tại Từ Toa có trật tự hơn nhiều, cho nên thời gian cũng dư giả, Giang Phong gật đầu nói: “Được.”
Anh nhìn về phía bên cạnh cửa hàng mai táng , nói: “Đó là nơi nào? Sao lại không có bảng hiệu chứ?”
Mấy nhà bên cạnh cửa hàng mai táng không nhà nào có bảng hiệu.
Từ Toa ngây thơ nhìn Giang Phong, hỏi lại: “Sao tôi biết được? Đi xem thử xem sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận