Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 590. Lên thăm 8

Chương 590. Lên thăm 8
Chương 590: Lên thăm 8
Nữu Tể trừng to mắt: “Hai tiếng cũng chính là một trăm hai mươi phút mà tận một nghìn câu sao, vậy một phút phải làm được hơn tám câu rồi? Sau đó chị ấy đạt điểm tuyệt đối? Ôi mẹ ơi, vậy… thấp nhất, thấp nhất được bao nhiêu?”
Từ Toa: “Thấp nhất chín mươi lăm.”
“Phụt!” Nữu Tể lau mồ hôi trên trán mình, cảm thấy nếu mình tới thi, chỉ sợ là không thi được, không thể ngờ tốc độ của những người này lai nhanh đến như vậy.
Sự cạnh tranh của người lớn đều ác liệt như vậy sao?
Từ Toa: “Mọi người không thể chỉ nhìn bọn họ tiến vào không dễ dàng, nhưng tiền lương của bọn họ cũng cao hơn những người khác đó.”
Nói đến tiền lương, Cổ Đại Mai tò mò: “Bọn họ kiếm được bao nhiêu?”
Từ Toa: “Tiền lương cơ bản là tám mươi, thêm tiền thưởng linh tinh nữa, bình quân mỗi tháng được một trăm hai mươi đồng.”
Cổ Đại Mai: “Đậu má.”
Cô ta bấm ngón tay: “Một tháng của mợ, một tháng của mợ kiếm được mười tám đồng đã được tính là không tệ ở trong thôn rồi.”
Cổ Đại Mai xoa đầu con gái, nói: “Nữu Tể, con phải chăm chỉ học hành vào đó.”
Nữu Tể: “…” Mình khổ quá mà.
Từ Toa nói thật: “Tuy rằng lời này không nên nói như vậy, nhưng thực ra, chúng ta vẫn phải thừa nhận ở giai đoạn hiện tại, bán sức lực không kiếm được quá nhiều tiền. Hoặc là có kiến thức, hoặc là có kinh nghiệm, hoặc là có đầu óc. Chung quy phải chiếm một cái, chứ chỉ liều hết sức thì không đủ.”
Từ Toa: “Mợ nhìn những người này xem, những người này không nhất định phải có kiến thức, nhưng có sự trải đời và có đầu óc là điều chắc chắn. Mọi người có muốn lên tầng xem không? Trên tầng vẫn còn.”
Cổ Đại Mai nhìn tình hình náo nhiệt ở bên này, nói: “Tiền của những người này đều không phải là tiền sao?”
Từ Toa chỉ cười mà không nói.
Cuối cùng Từ Sơn cũng lấy lại bình tĩnh, tò mò hỏi: “Vừa rồi cậu nhìn thấy còn có người chạy ra đằng sau nữa.”
Từ Toa gật đầu: “Phía sau còn một kho hàng nữa, là nơi chuyên môn bán hàng đã qua sử dụng, đi, cháu dẫn mọi người qua đó.”
Từ Toa dẫn mấy người cùng nhau đi ra phía sau, người ở bên này cũng không ít, Từ Sơn và Cổ Đại Mai phát hiện ra, bên này được chia thành các khu vực giá, hai đồng, năm đồng, mười đồng, hai mươi, ba mươi, năm mươi, một trăm. Mỗi một khu vực đều có nhân viên công tác riêng.
Tròng mắt của Cổ Đại Mai suýt chút nữa thì lồi ra: “Cái này, cái này đều bán giá hai đồng sao?”
Từ Toa gật đầu: “Vốn chính là đồ cũ, nên muốn chắc chắn chạy số lượng.”
Lần này Cổ Đại Mai cũng bị đả kích, cô ta đột nhiên hỏi: “Cái áo khoác mới vừa rồi đó, lấy hàng giá bao nhiêu?”
Từ Toa: “Nếu năm trăm cái trở lên thì bốn mươi.”
Cổ Đại Mai: “Ôi mẹ ơi! Cháu không biết đâu, cậu hai Hoàng mở tiệm bán quần áo ở thành phố, bán cái áo đó tám mươi đồng lận.”
Bản thân cô ta cũng líu lưỡi: “Ôi trời đất ơi, cho dù người thành phố có tiền lương, cũng phải hai ba tháng tiền lương mới mua được một cái áo, nhưng cũng từng thấy cái áo này lỗ trong tay cậu ta, mà vẫn có người mua.”
Từ Toa cười: “Ở đây cháu bán giá sỉ mà, còn nữa, cũng không phải anh ta chỉ có mỗi chi phí quần áo, mà phí tàu xe đi lại, còn có cả tiền thuê cửa hàng nữa, nếu như thuê người làm, vậy những thứ đó đều không phải là tiền sao?”
Lý lẽ thì nhiều lý lẽ như vậy, nhưng anh hai Hoàng vẫn kiếm được rất nhiều.
Cổ Đại Mai cảm thấy mình như đi trên mây.
Từ Toa: “Cho nên, có mạnh dạn đi đầu mới có thể kiếm được.”
Từ Toa dẫn một nhà ba người lại dạo một vòng lớn, Nữu Tể nhỏ giọng hỏi: “Chị họ, công nhân nữ ở phân xưởng đó, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”
Từ Toa: “Bọn họ sao? Bên bọn họ làm hai ca, bọn họ còn thường xuyên tăng ca nữa, sáng bảy giờ vào xưởng, chín mười giờ rời đi đều là chuyện bình thường, một tháng chừng năm, sáu mươi đi.”
Những chuyện này cũng sinh ra đả kích đối với vợ chồng Từ Sơn và Cổ Đại Mai, còn đối với Nữu Tể mười mấy tuổi, cũng tạo ra đả kích như thế nốt.
Phía bên kho hàng, bảy rưỡi sáng đến mười một rưỡi, buổi chiều một rưỡi đến năm rưỡi. Tổng cộng là tám tiếng, nhưng một tháng bọn họ có thể kiếm được một trăm hai. Mà nữ công nhân ở phân xưởng thì sao? Sao thời gian làm việc đều tận mười bốn, mười lăm tiếng, mà tiền lương chỉ bằng một nửa người ta?
Có thể thấy được, kiến thức quan trọng cỡ nào.
Nữu Tể vô cùng nghiêm túc: “Em trở về sẽ càng chăm chỉ học hành hơn.”
Chị họ và anh rể đều là vì học giỏi, cho nên bọn họ mới lợi hại như vậy.
Mà công nhân ở nhà kho vì tính toán giỏi, cho nên mới kiếm được nhiều.
Cho dù là ở thời điểm nào, đều phải chăm chỉ học hành. Chỉ cần học tốt, tương lai sẽ càng có triển vọng hơn.
Nữu Tể siết chặt nắm tay, cảm thấy mình lại tràn đầy sức lực.
Từ Toa cười đáp: “Được, em học hành chăm chỉ, tương lai sẽ không kém chị họ.”
Cô ăn ngay nói thật, xí nghiệp của bọn họ có thể phát triển giống như tên lửa là vì cô có nhiều năng lực sao?
Không phải!
Cô là hưởng ánh sáng của chính sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận