Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 699. Đến thăm

Chương 699. Đến thăm
Chương 699: Đến thăm
Tài xế: “Trời, các cậu có người thân ở bên này thì lo cái gì, bắt kịp đợt tuyển công nhân ở Thủy Mộc thì tốt. Bên đó kiếm được nhiều lắm, thường thì nữ công nhân ở phân xưởng một tháng được năm, sáu mươi đồng lận! Thật sự còn nhiều hơn cả đàn ông.”
Nếu như là người bình thường, ông ta chắc chắn sẽ giới thiệu đi tới nơi khác.
Nhưng làm tài xế ít nhiều đều có tầm nhìn, nhìn ra được Lâm Châu đi tìm người, vậy cũng không cần thiết phải tiến cử nơi khác, người ta có người thân ở bên này cũng sẽ không nghe ông ta nói.
Lâm Châu và Lâm Tiểu Muội đều ngạc nhiên: “Nhiều như vậy sao?”
“Còn không phải sao? Bên bọn họ được tính là một trong mấy đơn vị có lợi nhuận tốt nhất ở Thâm Quyến chúng tôi đấy, nhà xưởng lớn mười nghìn người, còn thường xuyên tăng ca. Nhà tôi có một hàng xóm làm việc ở nơi đó, người ta làm lãnh đạo, cậu cũng không biết đâu, năm mới lễ tết, gà vịt cá thịt đều có cả, dùng mắt thường cũng có thể nhà anh ta phất lên.”
Lâm Châu: “Vậy… làm ông chủ sẽ không thiệt sao?”
Cậu bé thực sự lo lắng cho vợ chồng Giang Phong.
“Ôi, người ta mở nhà xưởng làm sao chịu thiệt được? Chúng ta kiếm mấy phần tiền, còn người ta kiếm bao nhiêu là tiền, không thể so được.”
Lâm Châu thấp giọng: “Cũng không biết có cần mình không nữa?”
“Kêu người thân của cậu tiến cử một chút, bên bọn họ vẫn cần người có kinh nghiệm đấy, chỉ cần cậu không đi ra từ chỗ bọn họ, vậy chắc chắn không thành vấn đề. Bọn họ kiên quyết không chấp nhận chuyện rời khỏi cương vị rồi còn quay lại. Cái này cũng hiểu được thôi, cho cậu tiền lương cao như vậy còn muốn đi, có thể thấy là không ổn định rồi, nhà xưởng đó thích nhất là nhân tố không ổn định!”
Lâm Châu lặng lẽ gật đầu.
Đừng thấy cậu bé thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, không lo lắng chút nào, nhưng thực ra tới nhờ vả Giang Phong như vậy, cậu bé rất sợ rước tới phiền phức cho người ta. Nhiều năm như vậy, bọn họ đã được người ta giúp đỡ, đã có được rất nhiều lợi ích rồi. Bây giờ còn muốn kiếm tiền của người ta, Lâm Châu cảm thấy mình như vậy thật sự rất xấu.
Nhưng cậu bé cũng hiểu, mình tới bên này cũng là để báo ân. Cậu bé hy vọng ít nhiều mình vẫn có thể giúp được Giang Phong. Tuy rằng, hoàn toàn không biết mình có thể làm được gì. Nhưng cậu bé cảm thấy mình cố gắng một chút, phấn đấu một chút, chắc chắn có thể.
“Tới rồi!”
Hai người xách hành lý xuống xe, Lâm Tiểu Muội nắm tay của Lâm Châu, nói: “Anh hai, em hồi hộp quá.”
Lâm Châu: “Không sao, đó là anh Giang và chị dâu mà.”
Trước đây bọn họ đều gọi là chú Giang, sau này Giang Phong và Từ Toa kết hôn, cũng không thể gọi một người là chú Giang, gọi một người là chị Từ được, hiển nhiên phải là anh và chị dâu rồi.
“Hai người các cậu làm gì thế?”
Hai người đứng ở ngoài cửa bất động, ông cụ bảo vệ cứ nhìn chằm chằm vào hai người.
“Chúng cháu tới tìm người, cháu tìm Giang Phong.”
“Cậu tìm giám đốc Giang sao? Cậu là ai? Có hẹn trước không?” Ông Vương bảo vệ mắt sáng như đuốc, khiến người rất áp lực.
“Chúng cháu từ quê anh ấy tới, đã nói trước là hai ngày nữa sẽ tới, cháu họ Lâm, tên là Lâm Châu, đây là em gái cháu, Lâm Thiền.”
Ông Vương hiểu ra: “Ồ, hóa ra là các cháu, giám đốc Giang có dặn rồi, tiểu Lý, cậu để ý một chút, tôi dẫn hai đứa qua đó.”
Từ khi tiểu thương không còn qua đây, bên này đã trực tiếp biến thành khu xưởng, quản lý cũng nghiêm ngặt hơn không ít. Ông Vương dẫn người tới tòa nhà văn phòng lãnh đạo, đợi bọn họ đăng ký xong, mới dẫn bọn họ lên tầng.
Lại nói tiếp, tuy bọn họ không ngừng thư từ qua lại, nhưng đã năm, sáu năm chưa gặp lại nhau. Giang Phong nhìn thiếu niên cao gầy, mỉm cười duỗi tay, vỗ lên vai cậu bé: “Em thật sự cao lên không ít rồi.”
Lâm Châu nhìn Giang Phong, phát hiện ra anh vốn không thay đổi gì, vẫn là bộ dáng giống như trong trí nhớ rất nhiều năm trước, lập tức cảm giác quen thuộc lại ùa về. Cậu bé cười đáp: “Ngược lại anh Giang không thay đổi gì cả.”
Giang Phong nghiêm túc: “Hiển nhiên rồi, anh ăn ngon uống ngon, hiển nhiên không thể già quá mức được rồi.”
Anh nhìn một đôi anh em ở trước mặt, Lâm Châu còn đỡ, nhưng đầu của Lâm Tiểu Muội thì sắp chạm xuống đất luôn rồi, anh nói: “Một đường các em qua đây rất mệt đúng không? Đợi lát nữa, anh sẽ dẫn các em tới tòa nhà ký túc xá phía sau, anh em các em ở chung có được không?”
Lâm Châu nhanh chóng gật đầu: “Được ạ.”
Cậu bé tò mò liếc mắt nhìn văn phòng, sau đó thu tầm mắt lại, nói một cách rất hiểu chuyện: “Nếu anh Giang rất bận…”
Giang Phong ngắt lời cậu bé: “Anh vẫn ổn, chị dâu em có chuyện ra ngoài rồi, nhưng chắc hẳn một lúc nữa cô ấy có thể trở về. Các em vừa mới tới, để anh dẫn các em đi xem chỗ ở, sau đó các em nghỉ ngơi tắm rửa một chút, buổi chiều qua đây cùng nhau ăn cơm.”
Lâm Châu gật đầu.
Giang Phong: “Có phải em căng thẳng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận