Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 99. Người ba thần bí

Chương 99. Người ba thần bí
Chương 99: Người ba thần bí
Bà Từ thấp giọng: “Trách không được ai ai cũng muốn làm lãnh đạo. Làm lãnh đạo đúng là tốt, những thứ mà chúng ta không thể mua được, người ta có thể mua được thứ càng tốt hơn.”
Từ Toa: “Bọn họ cũng tốn tiền mà. Chỉ là có nhiều hơn chúng ta một con đường mà thôi.”
Từ Toa nói vậy là để sau này có lấy món đồ gì ra cũng sẽ có một “con đường”.
Cô nói: “Sau này nếu cần thì cháu có thể tìm dì ấy. Nhưng mà nhà chúng ta cũng không được nói ra ngoài. Nếu không... chẳng những người ta không giúp mà còn có thể sẽ kéo cả nhà chúng ta vào.”
Bà Từ lập tức nói: “Đạo lý này bà hiểu mà.”
Bà lại chăm chú nhìn con trai và con dâu: “Hai đứa đừng nói ra ngoài, biết giữ mồm giữ miệng một chút, ngàn vạn lần đừng hé răng cho mẹ.”
Cổ Đại Mai cẩn thận lại nghiêm túc: “Có tiền không để lộ ra ngoài, mẹ yên tâm đi, con có nằm mơ cũng sẽ không nói chuyện này ra.”
Từ Sơn gật đầu: “Con cũng vậy.”
Từ Toa nhận ra nói dối cũng khó chết đi được, hôm nay cô nói dối một lần mà cảm giác mình đã mệt đến sắp ngất đi. Cũng may là còn có người để vin vào, nếu không... có lẽ cô sẽ phải nôn ra máu mà chết.
Lời nói dối có thiện ý cũng mệt muốn chết đi được.
Từ Toa lẩm bẩm: “Đúng rồi, sao mọi người lại ra cửa thôn đón cháu? May mắn là hai người đến, nếu không... cháu cũng không biết nên làm thế nào.”
Bà Từ sửng sốt: “Ôi, không phải cháu bảo bọn bà đi sao?”
Lúc này đổi lại là Từ Toa giật mình, cô nói: “Cháu sao? Cháu không có mà.”
Bà Từ: “Bác sĩ Tiểu Giang đến nói với nhà chúng ta là cháu có rất nhiều đồ, tốt nhất là đi đón cháu. Vậy nên nhà chúng ta mới đến đầu thôn chờ cháu.”
Từ Toa vô cùng cảm khái: “Thật sự là người tốt.”
Cô đúng là chưa bao giờ gặp được một người nhiệt tình như vậy, hai mắt Từ Toa sáng lên: “Thật ra, lúc cháu ở công xã đã gặp được anh ta...”
Từ Toa kể lại tình hình lúc đó một lần, lập tức cảm thán: “Bà xem anh ta thật đáng khen.”
Bà Từ gật đầu: “Thằng nhóc đó đúng là một người phúc hậu.”
Từ Sơn thấy hai người nói vậy, chần chừ một chút nói: “Hai người cảm thấy bác sĩ Tiểu Giang là người rất thành thật sao?”
Bà Từ, Cổ Đại Mai, Từ Toa và Nữu Tể: “... Tất nhiên rồi.”
Đúng vậy, ngay cả Nữu Tể cũng ngồi bên cạnh bà Từ tỏ ra nghiêm túc gật đầu.
Từ Sơn gãi đầu một cái, nói: “Con luôn cảm thấy cậu ta vốn không phải là người dễ nói chuyện như vậy.”
Bà Từ cười nhạt đáp: “Bản thân không có gì tốt thì ghen tỵ với người ta à?”
Cổ Đại Mai: “Đàn ông ấy mà, cũng là một loài động vật có máu ghen tỵ rất mạnh.”
Từ Toa: “Bác sĩ Tiểu Giang rõ ràng là một người tốt.”
Nữu Tể cũng vung tay nhỏ: “Ê a.”
Từ Sơn: “... Không phải mọi người chỉ nhìn mặt thôi đấy chứ?”
Bà Từ Cổ Đại Mai và Từ Toa: “Đương nhiên không phải.”
Nữu Tể: “Không phải không phải ê không phải.”
Từ Sơn: “...”
Những nữ đồng chí nông cạn này.
Cổ Đại Mai học rất nhanh: “Em không muốn anh cảm thấy, em muốn em cảm nhận được, em đã cảm nhận được bác sĩ Tiểu Giang là người tốt.”
Từ Sơn: “... Mọi người vui là được rồi.”
Từ Sơn là một người đàn ông, không cãi lại được bốn đồng chí nữ này, hơn nữa anh ta cảm thấy từ khi con gái mình nhìn thấy Hổ Nữu Nhi đánh người, có vẻ như cũng đã học theo thói xấu. Mới bé tí mà đã kiên định đứng về phía các nữ đồng chí như vậy, không hề nghĩ đến việc người ngày ngày dẫn theo con bé là người ba này mà.
Thật là…
Từ Toa: “Tìm cho cháu một cái kéo, cháu mở thêm một bọc đồ.”
Từ Toa lại mở bọc đồ của ba mình ra, trong bọc hàng là một tấm da, Từ Toa trải ra, nhận ra có vẻ như là một tấm da sói. Cô cau mày một cái, nói: “Còn rất mềm mại.”
Mà trừ tấm da sói này ra còn có tám viên gạch.
Là gạch gạo nếp.
Là một người hiện đại nên tất nhiên Từ Toa không nhận ra, vẫn là bà Từ nhận ra: “Cái này chính là gạo nếp, lúc chúng ta chạy nạn thì cái này chính là thứ tốt nhất, nếu ai có được một viên thì có thể giải quyết được cả một vấn đề lớn.”
Từ Toa vò đầu: “Sao ba cháu lại phải gửi tám viên gạch gạo nếp qua bưu điện?”
Từ Toa cảm thấy người ba chưa từng gặp mặt - Từ Hồng Vĩ thật sự là một người đàn ông bí ẩn, vô cùng kỳ lạ.
Lần đầu tiên gửi đồ qua bưu điện cho cô, ông ấy có thể làm chuyện như gói cá ướp muối vào trong chăn.
Lần thứ hai gửi đồ qua bưu điện cho cô, lại gửi tám viên gạch gạo nếp nặng trịch.
Vì thế, liệu ông ấy còn có thể làm ra chuyện gì nữa chứ?
Từ Toa tỏ vẻ được mở mang kiến thức.
Trong bọc không hề có thư.
Từ Toa không biết suy nghĩ của ba mình, mẹ nuôi kiêm mẹ vợ như bà Từ cũng không biết.
Còn như cậu em vợ Từ Sơn và Cổ Đại Mai lại càng không biết.
Người một nhà đều tỏ vẻ: Mê mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận