Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 157. Thoải mái

Chương 157. Thoải mái
Chương 157: Thoải mái
“Trước đây nghe nói có thứ bảo bối gọi là ngọc trai, có phải cái này không?”
“Ông bị mù à, không phải cái đó! Cái này vừa nhìn đã biết là đồ nhựa rồi.”
“Ở đâu đến thế!”
“Quan tâm nó đến từ đâu làm gì, nói không chừng cũng không đáng bao nhiêu, không đáng giá thì có thể làm vòng cổ cho con gái đeo.”
Đây là sự thật.
Tuy rằng hạt châu này nhìn cũng đẹp, có nhiều màu, nhưng mọi người vẫn thích bắt cá hơn.
Mấy năm nay, ăn vẫn quan trọng hơn.
Từ Toa và mọi người chạy đến, ánh mắt của cô và Giang Phong chạm nhau, hai người ngay cả cái liếc mắt cũng lười, ánh mắt giống như hai người xa lạ, nhặt từng con cá.
Sáng sớm, Hồ Hạnh Hoa thấy mưa đã tạnh, lẩm bẩm thức dậy, cơ hội như vậy rất hiếm có!
Cô ta bước xuống tính đi ra bờ sông, ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa đã bị mẹ cô ta gọi lại: “Hạnh Hoa, cái con nhỏ chết tiệt này không mau đi làm đồ ăn sáng mà chạy ra ngoài làm gì! Mau lên!”
Hồ Hạnh Hoa: “Không! Con…”
Mấy hôm nay ông Hồ rất không hài lòng về Hồ Hạnh Hoa, mọi người trong nhà đều lo âu, cô ta lại còn ngày càng vui vẻ hơn, ai mà dễ chịu cho nổi chứ?
“Bây giờ mày mà dám đi ra ngoài, tao sẽ đánh gãy chân mày, mấy hôm nay tao thấy mày không coi ai ra gì muốn lên trời rồi, đồ ngu ngốc!” Ông ta tiện tay vớ lấy cây gậy đang cháy, thím Hồ lập tức kéo con gái qua một bên, nói: “Con đi nấu cơm mau lên, đừng chọc giận ba con.”
Chị dâu Hồ nhìn thấy bộ dạng không phục của em chồng, bĩu môi, vô cùng ghét bỏ.
Con nhỏ này từ khi có thể kiếm tiền, tính tình cũng lớn hơn, không xem ai ra gì cả.
Vì phải nấu cơm nên Hồ Hạnh Hoa ra ngoài chậm hơn.
Cô ta vừa mới chuẩn bị ra ngoài, thì nghe anh họ nhà bác cả của cô ta đứng ngoài cửa kêu: “Chú hai, ra sông mau lên, ở đó có cá!”
Cái sọt trong tay Hồ Hạnh Hoa run lên, rơi xuống đất. Đúng lúc thím Hồ đứng sau cô ta, vỗ cô ta một cái: “Con nhỏ này sao vậy!”
Bà ta vội vàng kêu: “Ông ơi, thằng cả, thằng hai, thằng ba, đến sông mau lên.”
Sau khi Hồ Hạnh Hoa sửng sốt một lúc, ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường, lần trước cũng vậy, lần trước mọi người cũng bắt được cá trên sông, mặc dù đã qua giữa trưa đến xế chiều, nhưng quả thật lần trước có cá, sau đó Tiểu Lâm Châu mới không còn cách nào đi nhặt vỏ trai.
Nghĩ như vậy, cô ta đã bình tĩnh lại.
Mặc dù có hơi ghét cá, nhưng với điều kiện của nhà họ bây giờ, cô ta cũng không thể kén chọn. Lại nói, tất cả mọi người đi bắt cá cũng tốt, cô ta có thể nhặt vỏ trai. Sau khi Hồ Hạnh Hoa hoang mang một chút, cũng chạy theo mọi người đến bờ sông.
Trùng hợp là trên đường cô ta chạy đến bờ sông thì thấy Tiểu Lâm Châu chân ngắn đang chạy phía trước.
Hồ Hạnh Hoa hơi nhướng mày, cô ta nhất định không thể để cho đứa trẻ này giành trước mình. Nếu đã biết có có chuyện tốt, cô ta nhất định phải giành được. Có điều tuy đứa trẻ này chân ngắn nhưng lại chạy rất nhanh.
Cô ta còn chưa kịp nghĩ cách để xô ngã nó thì nó đã chạy đến sông rồi.
Lúc này bờ sông đã đông nghẹt người, hơn phân nửa người trong thôn đã đến đây. Ai tới sớm thì trước mặt đã có mười con cá chết, ai tới chậm hơn thì nhanh trí nhảy xuống sông, mùa hè nước cũng không lạnh, trên bờ có không ít cá nhưng đều đã chết hết rồi. Dưới sông thì mới còn tươi.
Động tĩnh trong thôn lớn như vậy, nhóm đại đội trưởng cũng đã chạy tới, ông ta chỉ huy: “Cá này là của công, không ai được bắt hết. Mọi người tập hợp lại một chỗ, đại đội sẽ đến chia.”
Ông ta hét lớn. Nhưng lúc này tất cả mọi người đều đang rất hăng hái, ai cũng giả bộ không nghe, có mấy người đàn ông rất tự nhiên, không mang thùng nước theo thì cởi áo ra luôn, ôm cá bỏ chạy! Bản thân khó khăn lắm mới bắt được cá, sao lại phải chia cho người khác chứ?
Cái này ai tới trước thì được trước thôi.
Đại đội trưởng thấy bọn họ như vậy thì tức muốn chết.
Từ Toa vừa thấy tình hình này thì nói: “Bà ngoại, bà xách thùng này về trước đi, tránh cho lát nữa khỏi bị chia.”
Bà Từ nhanh trí 'ừ' một tiếng, gật đầu ngay: “Được!”
Bà cụ xách thùng nước, chạy vèo về nhà.
Đại đội trưởng lại rống lên vài tiếng, một cây làm chẳng nên non, mặc kệ không lo nữa: “Được được được, mấy người cứ bắt đi!”
Lúc này mặt kế toán Vương bị dính bùn, anh ta khuyên đại đội trưởng: “Hôm nay cứ để bọn họ thoải mái một ngày đi, cơ hội như vậy rất hiếm có.”
Bọn họ không nằm ven hồ, cũng không phải vùng duyên hải, cơ hội như vậy thật sự rất hiếm có. Lần này cũng khó trách sao mọi người lại hăng như vậy. Kế toán Vương khuyên một câu như vậy xong, bản thân cũng phi nhanh tới bờ sông.
Đại đội trưởng: “…”
Nhìn kỹ hơn, ngay cả thằng hai, thằng ba của ông ta cũng xuống bắt cá luôn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận