Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 538. Thôn lập nhà xưởng 7

Chương 538. Thôn lập nhà xưởng 7
Chương 538: Thôn lập nhà xưởng 7
Từ Toa bĩu môi, nghiêng đầu nhìn Giang Phong, cảm thán: “Không giống như anh tự nói ra gì cả.”
Giang Phong nhướng mày cười: “Không uổng công anh đọc sách nhỉ?”
Giang Phong từng đọc rất nhiều sách ở thành phố Giang Hải, rảnh rỗi là đọc nên đã mở mang tầm mắt rất nhiều. Trước đây, anh cảm thấy mình rất hiểu biết, nhưng chỉ khi đọc nhiều sách hơn anh mới hiểu kiến thức vô tận, bản thân mình chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Bất kể là lĩnh vực nào cũng đều đáng học. Có thể chưa chắc sẽ dùng đến, nhưng học thêm thì có gì không tốt sao? Không hề. Vì vậy Giang Phong rất thích đọc sách, nếu nói điều gì của thành phố Giang Hải khiến Giang Phong thích nhất thì đó chính là nguồn sách vô tận. Anh hệt như chuột sa chĩnh gạo.
Giống như xưởng đồ hộp anh đã đề cập lần này, anh đã học được không ít kỹ thuật từ trong sách. Giang Phong cũng đã có tính toán riêng về một số quy trình và máy móc cần thiết để mở xưởng đồ hộp. Thật ra anh đã từng suy nghĩ đến chuyện này, bởi vì anh vốn muốn kết thúc khoản thu nhập nhỏ của xưởng máy móc kia nên luôn có sự chuẩn bị.
Không ngờ người tính không bằng trời tính. Nhưng vậy cũng tốt, anh nghĩ ông trời đang giúp đỡ Từ Toa. Có những chuyện không cần Từ Toa đưa ra quyết định, ông trời cứ thế đưa thời cơ đến thôi.
Anh nói: “Như này, em đừng lên kế hoạch nữa, cứ để anh, ngoài kế hoạch còn có kỹ thuật, anh đều sẽ viết ra hết cho em.”
Tuy Giang Phong có thể đảm nhiệm nhiều việc, nhưng Từ Toa vẫn khá ngại ngùng, cô nói: “Anh làm hết thì em làm cái gì?”
Cô không muốn làm một đứa ngốc không biết làm gì.
Giang Phong: “Chi bằng em cứ học trước đã nhé? Dù sao em cũng định thi Đại Học mà, cứ tập trung học đi, không cần phải tham cái nhỏ mà bỏ cái lớn.”
Từ Toa lập tức cằn nhằn: “Anh lại làm em áp lực.”
Trời đất chứng giám, Giang Phong không hề có ý này.
Anh vô tội nói: “Không phải là tự em khoác lác à?”
Từ Toa nhụt chí, cô cảm thán: “Tại sao em lại khoác lác chứ?”
Giang Phong không nhịn được mà cười, anh nói: “Đúng, tại sao?”
“Em sẽ không bao giờ khoác lác nữa.”
Tuy nói miệng là vậy, nhưng con người cô luôn làm khác với những gì mình nghĩ. Hoàng Diệu Thường đến chơi, Từ Toa lại đắc ý tuyên bố mình sẽ dự thi Đại Học.
Hoàng Diệu Thường phụt cười: “Đã từng này tuổi rồi, thi cái gì mà thi! Ở nhà chăm con còn hơn.”
Từ Toa trợn mắt bất mãn: “Mắc gì cứ phải nhất định chăm con chứ? Phụ nữ cũng phải có mục tiêu! Tôi nhất định sẽ thi đậu! Tôi thông minh như này, không thể nào thi rớt được.”
Được rồi, cô lại khoác lác rồi. Đúng lúc Giang Phong đang ở nhà, anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Từ Toa thẹn quá hóa giận, suýt nữa thì đánh người. May mà lúc này Du Lâm lại xuất hiện. Anh ta thở hồng hộc, nói: “Tôi quả là hao tâm tổn sức vì mấy người.”
Giang Phong cười: “Không để anh làm không công đâu.”
Nghe thấy vậy, Du Lâm lập tức như được sống lại.
Giang Phong: “Tôi đã làm bánh bông lan đường trắng, bao giờ đi thì anh cầm theo một ít nhé, về nhà hấp lại là ăn được rồi.”
Anh nói tiếp: “Tôi còn làm thêm một ít lạp xưởng nữa.”
Du Lâm lập tức nắm chặt tay Giang Phong: “Người anh em, sao anh lại giỏi thế hả?”
Giang Phong: “Được rồi, nói chuyện chính đi.”
Du Lâm hắng giọng, nói: “Mọi người có biết Hồ Tử Lăng không?”
Vừa nhắc đến Hồ Tử Lăng là hai tai Từ Toa dựng thẳng đứng. Hồ Hạnh Hoa à? Tất nhiên là biết rồi. Nữ chính nguyên bản. Cô quên ai cũng không quên chị gái theo chủ nghĩa ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình này được. Hơn nữa, cô ta dường như còn yêu đơn phương cô nữa.
“Người trong thôn. Đã đổi tên và lấy chồng ở huyện thành.”
Nói đến đây, Du Lâm liền vỗ đùi: “Đúng, chính là cô ta!”
Anh ta nói: “Công việc của mấy người bị cô ta nẫng đi rồi, cô ta nhận làm với giá 6 li.”
Từ Toa: “....???”
Như vậy đúng là rẻ rồi. Từ Toa không thể trách người ta không muốn hợp tác với bọn họ được nữa.
Từ Toa: “Xưởng máy móc đưa ra giá này cho cô ta, cô ta không thể nào tự mình làm được đúng không?”
Du Lâm cười đắc ý: “Vậy mới nói tôi trọng nghĩa, tôi nghe ngóng chi tiết lắm. Chồng cô ta khá thân thiết với trưởng ban Châu, là kiểu khách quý hay thường ghé thăm ấy. Trưởng ban Châu giao số lượng như bình thường cho bọn họ, bọn họ nhận 6 li. Đây chẳng phải là do vợ chồng bọn họ cố ý giở trò để cướp việc à? Cô ta cũng không tự mình làm, tôi nghe nói cô ta giao việc cho phụ nữ ở thôn của bà ngoại cô ta, làm ba cái trả 1 xu.”
Từ Toa: “Hả?”
Hoàng Diệu Thường: “Mẹ nó!”
Cô ta vốn đến chơi, không ngờ lại nghe được chuyện này.
“Thiếu đạo đức quá. Cô ta ăn lời kiểu đó ư?”
Du Lâm: “Tất nhiên, nếu không cô ta nhận việc làm gì?”
Từ Toa thành thật nói: “Bây giờ mà vẫn làm cái này được hả? Không cho phép mà nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận