Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 330. Chặt đứt tâm tư

Chương 330. Chặt đứt tâm tư
Chương 330: Chặt đứt tâm tư
Ba Cổ Đại Mai: “Chàng trai đó lớn lên không tồi, ngược lại rất xứng với con bé nhà họ Từ.”
Em út Cô lại xoen xoét: “Anh ấy là một bác sĩ đấy ba ơi.”
Ba Cổ Đại Mai ngược lại không ngờ chàng trai còn có năng lực này, cũng đủ phức tạp.
“Sao con lại biết?”
Em út Cổ ưỡn ngực: “Con hỏi Nữu Tể đấy.”
Ba Cổ Đại Mai: “..”
Nói đến cháu gái ngoại, ông ta cảm khái từ tận đáy lòng: “Con bé đó thật giống ba nó, khôn lỏi.”
Em út Cổ lập tức ra sức gật đầu, do dự một chút, cậu bé móc một bọc đường từ trong túi ra, nhỏ giọng nói: “Nữu Tể cho con đấy.”
Ba Cổ Đại Mai: “…”
Những người khác của nhà họ Cổ: “…”
Em út Cổ nhanh chóng bảo: “Bà Từ có nhìn thấy, bà ấy kêu con nhận.”
Ba Cổ Đại Mai: “Con nên gọi là thím.”
Em út Cổ: “Ôi ôi ôi đúng thế.”
Ba Cổ Đại Mai có hơi rầu rĩ: “Nữu Tể cho con, con cứ cầm đi, đứa trẻ này ôi…”
Bọn họ chiếm lời của nhà thông gia như vậy, kêu Đại Mai phải sống thế nào đây.
Em út Cổ kiêu ngạo: “Nữu Tể thích chị Từ Toa nhất, thích thứ hai là con. Chị và anh rể đều phải xếp phía sau!”
Ba Cổ Đại Mai: “Cái gì mà chị Từ Toa, tính là thì con bé là vai dưới của con đấy… bỏ đi bỏ đi, con thích gọi thế nào thì cứ gọi như thế đi.”
Chẳng qua vì lời của em út Cổ, ngược lại khiến vài người trẻ tuổi trong nhà bọn họ nổi lên suy nghĩ đều chặt đứt hết. Người ta đã có đối tượng rồi, anh chắc chắn không thể làm ra loại chuyện cướp đối tượng với người ta. Dù sao thì cũng chỉ mới gặp lần đầu tiên, muốn nói là vừa gặp đã yêu sâu đậm bao nhiêu, thì thật sự không có.
“Nữu Tể có bạn, tên là Châu Châu, còn có một em gái nữa.”
Ba Cổ: “… Con biết cũng không ít đâu nhỉ.”
Nữu Tể nói chuyện không lưu loát, cũng may em út Cổ có thể cùng ngôn ngữ với cô bé.
Em út Cổ vui vẻ: “Con hiểu Nữu Tể nhất, bây giờ con bé chắc chắn đang nhớ con!”
Nữu Tể: “Xùy xùy xùy.”
Cô bé đang đuổi gà mái trong sân, tự mình chơi đến vui vẻ, về phần “cậu út” hiểu cô bé nhất… thì Nữu Tể, Nữu Tể đều quẳng ra sau đầu cả rồi.
“Cục tác cục tác!” Gà mái bị đuổi kêu không ngừng.
Thím cả Hà và mấy bác gái qua xem phòng củi, thấy bộ dáng làm loạn của Nữu Tể, mới hỏi: “Bà Từ, bà cũng trông Nữu Tể nhà bà đi, cứ đuổi như vậy, gà sợ không đẻ trứng đâu.”
Bà Từ tính cách tốt, cười bảo: “Để con nhỏ chơi đi, trẻ con hoạt bát một chút mới tốt.”
Mấy bà cụ trao đổi ánh mắt với nhau. Thiệt tình, chưa từng thấy người nào nhu nhược như vậy. Không giáo dục trẻ con chắc chắn là do sợ vợ của con mình nổi giận.
“Bà như vậy thật sự không được đâu!”
Thật khiến các bà cụ trong thôn mất mặt!
Bà Từ: “Không sao.”
“Bà nội!” Nữu Tể đột nhiên kêu lên.
Bà cụ Tử nhanh chóng hỏi: “Sao thế?”
Nữu Tể chạy lạch bạch đến sau chuồng gà, một tay nhặt một quả trứng, ngẩng đầu lên vui vẻ bảo: “Đẻ trứng!”
Bà Từ: “Ôi chao!” Bà cụ cực kỳ vui mừng, sáng nay bà cụ cũng nhặt được hai quả trứng!
Nhà bọn họ cái khác không nói, nhưng trứng gà thật sự ngon!
Mấy người thím cả Hà cũng rất ngưỡng mộ: “Sao gà nhà bà còn đẻ trứng vào buổi chiều vậy?”
Bà Từ cười đáp: “Sáng không nhặt, tôi còn tưởng không đẻ đấy.”
Bà cụ cũng sẽ không nói bình thường gà nhà mình đẻ hai quả trứng, ngày đó còn đẻ đến bốn quả.
Loại chuyện khiến người ghen tị này, bà Từ sẽ không nói ra.
Bà cụ nhận trứng gà, bảo: “Đưa cho bà nội nào, hôm nay cháu đã ăn rồi, ngày mai nấu canh cho cháu uống, được không?”
Nữu Tể nghĩ ngợi một chút, rồi gật đầu đưa trứng ra.
Thím cả Hà đột nhiên cảm khái: “Sao Nữu Tể nhà bà lại ngoan thế chứ! Nếu là thằng nhãi nhà tôi, thế nào cũng phải ầm ĩ một trận.”
Như thể người vừa rồi nói con bé này nghịch ngợm không phải bà ta vậy.
Bà Từ: “Ha ha ha ha ha ha.”
Đắc ý!
….
Từ Toa muốn nghĩ ra một cách khiến người trong nhà kiếm tiền.
Nhưng ở những năm bảy mươi, chuyện này thực sự rất khó, như thể mọi thứ đều có thể bị hạn chế.
Lúc trước cô từng nghe một câu, nói là trong những năm tám mươi chín mươi đó kiếm tiền không quá dễ dàng, cũng giống đứng ở nơi đầu ngọn gió, lợn cũng có thể bay. Thế nhưng bây giờ lại không giống vậy, bây giờ là những năm bảy mươi, thứ có thể diện nhất cũng phải nói đến công nhân.
Bắt đầu cải cách và mở cửa thật sự, sợ phải hơn mười năm nữa.
Cho nên Từ Toa thật sự rất thất vọng, cô đã từng đọc một vài quyển tiểu thuyết, nhưng những truyện đầu cơ trục lợi này, cô thật sự không muốn bà ngoại làm. Nếu như bị bắt, sợ là bà cụ không chịu nổi mất. Loại chuyện này không phải không thể làm, nhưng cũng không phải người nào cũng có thể làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận