Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 549. Thi đỗ 1

Chương 549. Thi đỗ 1
Chương 549: Thi đỗ 1
Trong đám thanh niên trí thức, chỉ có một người là cùng một trường thi với Từ Toa, đó chính là Chu Bảo Ngọc.
Đây là đối tượng để Hồ Hạnh Hoa bỏ nhà theo trai đời trước, người này vẫn giống y như ở kiếp trước, cho đến hiện giờ vẫn chưa kết hôn. Từ Toa và Hồ Hạnh Hoa bằng tuổi, năm nay đều đã hai mươi ba, Chu Bảo Ngọc này lớn hơn bọn họ một chút, hai mươi lăm, hay là hai mươi sáu đó.
Bây giờ không phải là mấy chục năm sau, độ tuổi hai mươi lăm, hai mươi sáu vẫn chưa kết hôn, gần như tương đương với ba mươi lăm, ba mươi sáu của mấy chục năm sau chưa kết hôn. Cho nên ít nhiều vẫn có vài lời bàn tán, nhưng cũng không tính là nhiều, cũng không phải điểm thanh niên trí thức chỉ có mình anh ta.
Lại thêm, anh ta lớn lên đẹp trai, một đám các cô gái đã gả đi, lại có một tốp các cô gái trưởng thành mới yêu thương anh ta.
Người này luôn có người “giúp đỡ” nên việc nặng nhọc cũng không nhiều, lại chau chuốt vẻ ngoài, hiển nhiên sẽ trông trẻ trung rồi.
Anh ta và Từ Toa cùng một trường thi, mới chủ động đi qua chào hỏi: “Đồng chí Từ, thật trùng hợp, không ngờ cô cũng ở trường thi này.”
Từ Toa đang khẩn trương, đột nhiên nghe được tiếng nói, cô ngẩng đầu nhìn, đáp: “Trí thức Chu.”
Chu Bảo Ngọc có thể thoải mái với nhiều đồng chí nữ như vậy, chính là vì anh ta có khả năng phân biệt, nhìn ra được Từ Toa cũng không bằng lòng nói chuyện cho lắm, nên anh ta cũng không nói nhiều lời gì cả, chỉ bảo: “Đồng chí Từ cố lên.”
Từ Toa: “Anh cũng vậy.”
Cô tùy tiện đáp một câu rồi nhoài người lên bàn, ấn vào trái tim mình, cảm thấy mình lại mắc hội chứng sợ thi cử rồi.
Hu hu hu, học hành khó quá, thi cử cũng quá khó.
Cô gái ngồi ở phía sau Chu Bảo Ngọc chẳng qua chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã nhìn trúng anh ta, nhìn thấy anh ta qua chào hỏi, cô ta bĩu môi, sau đó nũng nịu hỏi: “Trí thức Chu, đây là trí thức của thôn các anh sao?”
Cô ta chính là người trong thành phố, cho dù không thi đỗ được đại học cũng có thể có việc làm, mạnh hơn những thanh niên trí thức không có cách nào khác, chỉ có thể về quê này.
Chu Bảo Ngọc nào có biết ý tứ của cô ta, chỉ mỉm cười, đáp: “Không phải, đây là chủ nhiệm Hội phụ nữ trước đây của thôn chúng tôi.”
Ngược lại cô gái kia có hơi ngạc nhiên, nói: “Chủ nhiệm Hội phụ nữ? Nhìn cũng không lớn mà.”
Chu Bảo Ngọc cười: “Con người ta đã được một tuổi rồi.”
Quả nhiên, nghe được lời này, cô gái đó biết đây không phải là “tình địch” của mình, lập tức quăng Từ Toa ra sau đầu, nói chuyện với Chu Bảo Ngọc một cách sôi nổi.
Tuy rằng Từ Toa khẩn trương, nhưng có chuyện vẫn giống như con thỏ nhỏ dựng thẳng lỗ tai, ai kêu Chu Bảo Ngọc lại là một người tài ba đâu.
Từ Toa vẫn có chút tò mò về anh ta, một đồng chí nam có thể chỉnh trang vẻ ngoài cho mình trong khoảng thời gian về quê, không phải chịu khổ chút nào, hơn nữa còn có thể dỗ nữ đồng chí làm việc cho mình, lại còn cam lòng chịu khổ, thu hoạch sự ngưỡng mộ và quà cáp của bọn họ như cắt từng luống rau hẹ vậy.
Từ Toa vẫn cảm thấy đây chính là một cao thủ.
Không học theo được, cũng chỉ có thể nhìn xem!
Từ Toa cảm thấy cái tính hóng chuyện này của mình không thể thay đổi được!
Nhưng hóng chuyện cũng không phải cứ hóng mãi, cùng với tiếng chuông vang lên, giáo viên giám thị đã ôm bài thi tiến vào, Từ Toa lập tức ngồi thẳng dậy. Không chỉ cô, mà những người khác cũng căng thẳng hơn. Mà cùng với bài thi được phát xuống, có người lật bài vang lên tiếng sột soạt, có người vùi đầu viết, Từ Toa nhớ lại tình cảnh đi học lúc nhỏ, viết những thứ có liên quan đến tên, số báo danh lên thật nghiêm túc, rồi lúc này mới nhìn về phía bài thi.
Bài thi đầu tiên là toán, đây là một môn không sở trường nhất của Từ Toa, nhưng không có cách nào khác, cho dù cô có học văn thì cũng vẫn phải thi toán. Cô hít một hơi thật sâu, nói với mình: “Từ Toa, mày rất giỏi! Giang Phong đã ôn tập cho mày lâu như vậy rồi, có thế nào mày cũng tốt hơn những người khác, mày có thể làm được!”
Từ Toa cổ vũ chính mình, sau đó nhìn về phía bài thi, phải nói rằng, câu hỏi bên trên không khó cho lắm, điều này cũng mang đến sự tự tin rất lớn cho cô.
Cô cúi đầu, chậm rãi làm từng câu hỏi một, đại khái là vì câu hỏi phía trước đều biết, nên cô cũng bình ổn tâm trạng khẩn trương của mình. Từ Toa làm bài một cách nghiêm túc, tuy rằng cô đã rất cố gắng, nhưng loại chuyện như học hành này, không phải bạn cứ cố gắng mười phần thì có thể nhận được mười phần. Trong ngày thường, bản thân cô cũng đọc tiểu thuyết, cảm thấy nữ chính chỉ cần sống lại, cho dù lúc trước có từng đọc qua vài quyển sách trời hay không, chỉ cần cố gắng một chút cũng có thể thi đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại. Nhưng thật sự bước vào hiện thực, Từ Toa cảm thấy đây đúng thật là chuyện không có khả năng cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận