Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 608. Phát triển 2

Chương 608. Phát triển 2
Chương 608: Phát triển 2
Đây cũng là lý do Từ Toa sắp xếp cho cô ta ở vị trí hiện tại. Vì cô ta vững vàng.
Hơn nữa, có đôi khi có người đúng lúc dội một gáo nước lạnh, cũng có lợi cho những cái đầu nóng của bọn họ.
Từ Toa: “Tôi đã nghĩ qua rồi, một nhà xưởng phải có sức cạnh tranh trung tâm, ngoại trừ phải có tính hướng lên thì cũng phải có tính sáng tạo. Thiết kế của chúng ta vẫn luôn có thể đảm bảo ở trạng thái tuyến đầu, đừng để người khác đuổi kịp, vậy cho dù những nơi khác cũng có xưởng quần áo mọc lên như nấm, chắc hẳn cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta nhiều như vậy.”
Lý lẽ thì là lý lẽ như vậy, nhưng mọi người vẫn khẩn trương.
Từ Toa cười bảo: “Vậy phải nhờ bộ phận thiết kế tiếp tục cố gắng rồi.”
“Chúng tôi sẽ.”
Từ Toa lại nghĩ ngợi, nói: “Trần Thịnh, sau này bộ phận các cậu làm một buổi huấn luyện ngắn hạn đi, để người lấy hàng biết, bọn họ có thể đặt hàng.”
“Đặt hàng?”
Từ Toa gật đầu: “Đúng, đặt hàng.”
Đây là một trong những cách cô nghĩ tới.
“Nếu có hứng thú đối với kiểu dáng nào, vậy giao tiền đặt cọc hai mươi phần trăm, trước khi hàng ra khỏi xưởng phải trả đủ hết, chúng ta sẽ dựa theo trình tự đặt hàng để giao hàng.”
Đôi mắt của Trần Thịnh sáng ngời: “Ý kiến này hay.”
Nhưng rất nhanh lại nói: “Chỉ là không biết mọi người có thể thích ứng được hay không…?”
Từ Toa: “Bọn họ không thích ứng được thì cứ lấy hàng dựa theo cách ở giai đoạn hiện tại, nhưng phải cho bọn họ biết, sau này chúng ta chỉ giữ một phần ba hàng có sẵn. Hai phần ba phụ thuộc và dự tính. Đương nhiên, tuy rằng là dự tính, nhưng cũng không phải chúng ta kéo dài vô thời hạn, mà có thể cho một thời hạn, ví dụ như nửa tháng hoặc là một tháng. Chuyện này bộ phận tiêu thụ các cậu hơi hoàn thiện kế hoạch một chút, rồi giao một phương án cho tôi.”
Cô nói lời sâu xa: “Vẹn toàn một chút.”
Trần Thịnh rơi vào trong suy nghĩ, nhưng vẫn nghiêm túc: “Được.”
Từ Toa nhìn về phía Hướng Tinh: “Bộ phận tài vụ các cô làm một dự tính, xem phí dùng sau khi phân xưởng lại thêm một nghìn người.”
Hướng Tinh: “Được.”
Từ Toa lại dặn dò Đào Ngọc: “Các chị đi tới bên xưởng máy khâu bàn bạc một chút, ngoài ra sắp xếp tuyển người đi.”
Đào Ngọc: “Không thành vấn đề, tuyển một nghìn người sao?”
Từ Toa: “Tạm thời là một nghìn, cũ hướng dẫn mới.”
Đào Ngọc: “Không thành vấn đề.”
Từ Toa nhìn về phía bộ phận hậu cần: “Các người phối hợp với bên văn phòng.”
Trưởng phòng hậu cần gật đầu: “Được.”
Theo lý mà nói, bộ phận hậu cần phụ thuộc vào văn phòng, nhưng phía bên văn phòng còn quan tâm cả tài vụ, Hội phụ nữ… hoàn toàn quá mức bận rộn, cho nên bộ phận hậu cần đứng độc lập. Nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn thường xuyên hợp tác làm chung.
Từ Toa nhìn về phía chủ nhiệm phân xưởng: “Tăng thêm một nghìn người nữa, phân xưởng đã thoải mái chưa?”
Chị cả Vương gật đầu: “Cũng được, bản thân tôi đoán, nhiều nhất có thể thêm hai nghìn, nhiều hơn thì không đủ chỗ dùng.”
Từ Toa gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Buổi họp kết thúc, mọi người nối đuôi nhau đi ra ngoài, Từ Toa ngồi trong văn phòng suy nghĩ một chút, rồi thông báo cho Lý Lan, nói: “Cô nói với chủ nhiệm Đào một chút, tăng thêm hai mươi người cho nhà ăn, không tuyển người bên ngoài, mà trực tiếp liên lạc với hậu cần, tìm gia đình bảo vệ.”
Lý Lan: “Được.”
Buổi sáng Từ Toa mở cuộc họp xử lý mọi việc, sau khi làm xong, cũng nghĩ ngợi xem mình còn để sót chỗ nào không. Cô quen dùng sổ, có gì đều ghi lên sổ, như vậy ngược lại cũng không đến mức quên.
Cô chỉnh lại các trọng điểm ngày hôm nay, bất chợt nhớ tới một chuyện, đột nhiên vỗ mạnh lên bàn. Chỉ là vừa vỗ xong, lại đau đến nhe răng trợn mắt.
Thế nhưng cô rất nhanh đã kêu: “Lý Lan, Lý Lan.”
Lý Lan: “Giám đốc Từ.”
Từ Toa rất hưng phấn: “Cô đi gọi Trần Thịnh qua đây một chút.”
Trần Thịnh vừa họp xong ở bên này, mới sắp xếp xong công việc, lại vội vàng chạy tới văn phòng của Từ Toa: “Giám đốc Từ.”
Tuy rằng tuổi tác của Từ Toa cũng sêm sêm anh ta, lại là một đồng chí nữ, nhưng Trần Thịnh lại vô cùng khách sáo đối với Từ Toa, rất có chừng mực.
Từ Toa vô cùng hăng hái: “Tôi có một ý tưởng hay rồi đây.”
Cô cong khóe miệng, tâm trạng rất tốt: “Không phải chúng ta dự định làm đơn đặt hàng hay sao? Nếu đã là đặt hàng, chắc chắn trong lòng rất nhiều người đều không hiểu rõ, vậy chúng ta làm một buổi biểu diễn thời trang đi.”
“Buổi biểu diễn thời trang?” Cái này thì Trần Thịnh không hiểu nổi.
Từ Toa giải thích đơn giản một chút, anh ta đã hiểu ra ngay. Nhưng, anh ta thật sự chưa từng nghe nói tới loại hình thức này, cũng chưa từng thấy qua loại hình thức này, nên có hơi do dự, hỏi: “Như vậy được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận