Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 180. Lời đồn 1

Chương 180. Lời đồn 1
Chương 180: Lời đồn 1
Từ Toa: “Tôi có chuẩn bị viên canxi cho Lâm Tiểu Muội nữa, đều ở trong đây anh tự phân ra đi nhé.”
Ào ào, cô đổ tất cả ra ngoài rồi nói: “Anh nói xem ở thế giới này sao mà lại có người trượng nghĩa như tôi thế chứ!”
Khóe miệng Giang Phong nhếch lên cao.
Từ Toa: “Đây là mì, tôi giữ lại một ít, túi này cho anh.”
Giang Phong nhìn túi mì trắng tinh, ngẩn người một chút rồi lại nhìn Từ Toa.
Anh trầm mặc khá lâu rồi nói: “Cô là người đầu tiên đối xử với tôi tốt như vậy.”
Từ Toa nhướng mày, cười hì hì nói: “Vốn chỉ là một túi mì thôi mà tôi đã có thể lấy lòng được anh rồi à.”
Giang Phong như cười như không nói: “Không phải ít nhiều mà là lần đầu tiên có người nhớ đến tôi.”
Anh cúi đầu nhìn Từ Toa, nụ cười không quá rõ ràng nhưng đôi mắt lại hơi cong lên tràn ngập ý cười. Từ Toa:
“Trông anh vui mừng nhỉ.”
Giang Phong: “Cô đi hỏi thử đi, bất kể nhà nào trong thôn cũng được, nhà nào nhận được mì sợi ngon như vậy mà không vui hả? Không vui mới là đồ ngốc đó.”
Anh nhìn thấy Từ Toa đã đổ sạch cái bao ra rồi nói: “Tôi đưa cô về nhé?”
Từ Toa: “Không cần đâu.”
Giang Phong: “Thôi, tôi đưa cô về vẫn hơn, nếu không thì tôi không yên tâm được. Cô bị khàn tiếng, ở chỗ tôi có thảo dược thích hợp đây, sáng mai cô nhờ bà cô sắc một bát nước cho cô uống nhé.”
Từ Toa gật đầu: “Được.”
Tuyến đường bọn họ đi về nhanh hơn rất nhiều.
Lúc Từ Toa đến, phải lo cho mấy món đồ trong tay vì vậy không thể đi đường nhỏ gì được. Trái lại chẳng phải cô sợ không đi đường nhỏ được, hơn nữa làm sao thì cũng chưa đến nỗi không đi được. Mà là đường nhỏ trên cơ bản đều là nơi nhà cửa đông đúc, dù có là nửa đêm gà gáy nhưng Từ Toa vẫn sợ sẽ hù dọa người ta, suy cho cùng ở thời đại này trong lòng mọi người vẫn càng tin tưởng chuyện đó hơn.
Nhưng lúc đi về không như thế nên hai người họ không đi đường lớn.
Giang Phong đưa Từ Toa về nhà rất nhanh, tối nay anh còn có kế hoạch cho bước tiếp theo…
Hai người lúc đi và lúc về không cùng một đường nên Từ Toa cũng không biết rằng cô thật sự vẫn đã hù dọa người ta.
Ít nhất thì hai người trông coi lương thực ở ruộng và Thổ Cẩu Tử đều bị dọa sợ mất mật, Thổ Cẩu Tử nằm bò ở sau chòi, cảm giác mỗi giây đều dài như một ngày, anh ta run rẩy hồi lâu. Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng anh ta lấy hết can đảm mà ngẩng đầu lên.
Không có người!
À không!
Không có quỷ!
Thổ Cẩu Tử vẫn không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, sợ sẽ gọi quỷ đến, cũng chẳng quan tâm đến việc ăn trộm khoai lang gì nữa. Co giò chạy về nhà, vừa chạy vừa khóc, nước mắt đầm đìa, mẹ ơi! Chuyện này thật sự quá đáng sợ!
Anh ta còn chưa muốn chết đâu.
Mà lúc này, nhóm hai anh em đang ôm nhau run lẩy bẩy ở trong chòi nghe thấy tiếng bước chân chạy như bay, thấp giọng run rẩy nói:
“Con quỷ này giống như lại chạy ấy!”
“Đừng có nói chuyện!”
Thổ Cẩu Tử không biết rằng mình đã bị hiểu lầm là quỷ, anh ta chạy mất dép, nước mắt nước mũi tèm lem, cuối cùng đã chạy trốn được vào nhà. Cả nhà Thổ Cẩu Tử đều là đồ làm biếng, nghe thấy kế hoạch của Thổ Cẩu Tử dù cảm thấy không tốt lắm.
Nhưng mà cũng chẳng cần bọn họ đi trộm nên bọn họ nhanh chóng đồng ý, miệng thì nói “không tốt đâu”, còn trong lòng thì lại âm thầm tán thành.
Bọn họ không dám đi trộm nhưng lại muốn ăn no.
Chỉ có thể để Thổ Cẩu Tử đi.
Thổ Cẩu Tử là một tên lông bông, có qua lại với mấy tên vô học ở mấy đại đội xung quanh, rất to gan mà tay chân cũng nhanh nhẹn.
Mẹ của Thổ Cẩu Tử: “Thằng tư nhà chúng ta chẳng có ưu điểm gì khác ngoài to gan.”
Ba của Thổ Cẩu Tử: “Đúng vậy, dự là nó không thể đào sâu được, bà nói xem chúng ta có cần đi tiếp viện một chút không?”
Anh cả hèn nhát của Thổ Cẩu Tử nói nhỏ: “Không, không cần đâu nhỉ?”
Chị dâu cả của Thổ Cẩu Tử vội gật đầu: “Nếu mà bị bắt thì phải làm sao chứ!”
Câu này làm ba mẹ của Thổ Cẩu Tử trợn mắt lên, chị hai của Thổ Cẩu Tử đã gả đi, còn chị ba chưa gả, cô ta vui vẻ nói:
“Đợi thằng tư trở về, chúng ta cũng có thể ăn một bữa đã đời, thằng tư to gan…”
“Mẹ ơi, cứu mạng!”
Một tiếng hét thất thanh truyền đến.
Cả nhà Thổ Cẩu Tử ngã nhào xuống giường lò!
Cũng may mà nhà bọn họ sống ở nơi xa xôi, chính là khu vực dưới núi, nơi đây không có nhiều người.
Ba của Thổ Cẩu Tử lập tức đi ra, Thổ Cẩu Tử sợ chết khiếp chạy vào, mặt trắng như ma, anh ta run cầm cập gọi:
“Mẹ ơi, con gặp quỷ rồi!”
Cả nhà thấy anh ta ngay cả lá khoai lang cũng không cầm về, vội hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng phải đi trộm khoai lang sao? Gặp quỷ? Chuyện gì xảy ra thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận