Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 722. Hành trình trở về 4

Chương 722. Hành trình trở về 4
Chương 722: Hành trình trở về 4
Nhưng thực ra, thương hiệu này không hề có một chút tác dụng nào cả. Cho nên chúng ta phải quan tâm cả trong lẫn ngoài, cố hết sức làm ra tên tuổi, cho dù không xuất khẩu, nhưng một khi có đả kích gì đó, cũng có thể đảm bảo chúng ta vẫn chiếm được một chỗ nhỏ ở thị trường trong nước.”
Giang Phong gật đầu: “Em nói cũng phải.”
Vợ anh chính là người có năng lực như vậy, hơn nữa đừng thấy có đôi khi cô mơ hồ, nhưng trong chuyện lớn, vẫn luôn có ý kiến của riêng mình. Giang Phong cảm thấy, mình có khả năng đến cuối đời cũng không thể đạt đến tầm mắt của Từ Toa.
Mà người phụ nữ tốt như vậy, có năng lực như vậy, lại là vợ anh. Anh thật sự có đức hạnh gì, mà kiếp trước tu ra phúc khí này.
Giang Phong nhìn Từ Toa, mỉm cười, bảo: “Anh thật sự rất may mắn vì gặp được em.”
Tay của Từ Toa đặt lên tay anh, đáp: “Em cũng như vậy! Em biết anh tốt với em nhất.”
Cô nhìn Giang Phong, cười nhẹ nhàng, nói: “Chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Cô nhìn tiếng quảng cáo truyền ra từ trong tivi, là rao cho thuê mặt bằng. Từ Toa vô cùng có ý chí, nói: “Đợi chúng ta mở tiệm rồi, cũng phải mở một cửa hàng chuyên bán nhãn hàng của chúng ta ở Cảng thành. Hàng châu Âu hàng Mỹ gì đó, đều không bằng hàng của chúng ta, chất lượng của chúng ta rất tốt, giỏi nhất.”
Giang Phong: “Ừm, em nói đúng.”
Hai người nói chuyện xong, tay nắm tay đi thanh toán.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, cô gái phục vụ viên nói với nhân viên phục vụ mới ở bên cạnh: “Chậc chậc, cô thấy chưa? Loại người này chính là đã không có tiền còn thích khoác lác. Thiệt tình, lợi hại như vậy sao vẫn chưa lên được trời thế? Chém căng thật!

Chuyển máy bay cần nửa ngày, ngược lại rất chậm trễ thời gian, vợ chồng Giang Phong dạo một vòng lớn, rồi lại ăn cơm, mà vẫn chưa đến giờ. Nhưng, những người khác đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, bởi vì bọn họ thật sự rất không muốn đi. Bộ phim truyền hình này khiến người xem mà kích động, giang hồ hiệp nghĩa, anh hùng mỹ nhân… ân thù sảng khoái khiến người thổn thức.
Từ Toa: “Mọi người đều xem đến mê mẩn rồi.”
Giang Phong: “Đúng vậy, phim có loại sức hút như vậy đấy, em biết khăn quàng cổ trắng chúng ta xuất hàng nhanh cỡ nào không?”
Phải nói rằng, thực ra bọn họ cũng không dùng toàn bộ len sợi để làm thành quần áo xuất khẩu. Cũng có một phần nhỏ, nói một cách tương đối thì chất lượng không tốt cho lắm, đều là thống nhất đan thành khăn quàng cổ trắng bán sỉ ra ngoài.
Tuy rằng hiện tại Bến Thượng Hải chưa được chiếu trên diện rộng, nhưng rất nhiều đài địa phương đều đang phát sóng, bên bọn họ bán quả thực rất đáng sợ. Không biết bao nhiêu người lấy hàng đều vì cái này, đây cũng là nguyên nhân cho dù đám người Từ Toa nhập bao nhiêu len cũng không đủ dùng.
Vừa phải xuất khẩu vừa phải tiêu thụ trong nước, hiển nhiên bọn họ khó cung ứng đủ rồi.
Có thể thấy, thời điểm này hiệu ứng minh tinh rất khoa trương, cho dù là ở thời điểm nào, có phong cách giống minh tinh đều được người chạy theo như vịt. Có lẽ bọn họ không có áo khoác nỉ, bên cạnh cũng không có Phùng Trình Trình, nhưng một cái mũ dạ và một chiếc khăn quàng cổ trắng thì vẫn có thể làm được.
Mà phía giá bán sỉ của bên đám người Từ Toa cũng không thể tính là cao, hiển nhiên bán cũng không tính là khoa trương.
Thực ra bên Từ Toa cũng chia ra, hàng cao cấp đều được xuất khẩu hết, còn hàng bình thường mới làm thành khăn quàng cổ, cái này cũng không phải đám người Từ Toa quá đáng cỡ nào, xuất khẩu hết hàng tốt đi. Mà là hiện tại nói chung người ta kiếm được cũng không nhiều.
Mà giá thành của bọn họ cũng không tính là thấp, như vậy chắc chắn không có khả năng đặt một cái giá thấp rồi. Mà giá cao, với số lượng lớn của bọn họ, tương đương với việc không dễ bán. Nhà xưởng bọn họ còn nuôi nhiều công nhân như vậy, cũng phải cân nhắc đến lợi ích của mọi người.
Nhưng xuất khẩu thì khác, bọn họ dùng chất lượng hàng cao cấp có một không hai để nói chuyện, thực ra có thể đòi giá cao. Bọn họ bán một cái, giá bán sỉ cũng tương đương với hai cái bán lẻ trong cửa hàng, có thể thấy chênh lệch lớn như vậy.
Có thể kiếm tiền của người ngoại quốc, tại sao lại không kiếm?
“Đợi lần này chúng ta trở về, anh sẽ đi tới bên đó lần nữa, xem có thể tăng thêm một chút được không?” Giang Phong nhìn vẻ mặt của Từ Toa, nói.
Từ Toa gật đầu: “Được.”
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp hơi chần chừ: “Giang Phong?”
Đột nhiên cả người Giang Phong ngây ra, anh gần như nhanh chóng quay người lại, vừa nhìn thấy ông cụ đối diện, đôi mắt lập tức đỏ lên. Anh tiến lên một bước, nhanh chóng ôm ông cụ đó: “Thầy.”
Dường như ông cụ đó cũng không ngờ được sẽ gặp được Giang Phong ở nơi này, đôi mắt cũng đỏ lên, dùng sức vỗ lưng anh: “Giang Phong, thật đúng là em, thật đúng là em rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận