Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 687. Nhìn thấu suy nghĩ của mẹ

Chương 687. Nhìn thấu suy nghĩ của mẹ
Chương 687: Nhìn thấu suy nghĩ của mẹ
Hai vợ chồng đang cảm thụ giây phút ấm áp hiếm có này, chợt nghe thấy tiếng chạy bịch bịch bịch, quả nhiên, tiếng bước chân vừa rơi xuống đã nhìn thấy hai đứa nhóc nhà họ tan học trở về. Hai đứa ăn mặc áo thủy thủ nhỏ và quần soóc màu xanh lam giống nhau như đúc, kháu khỉnh bụ bẫm.
“Ba ba mẹ!”
Kêu hai người thật to, hai đứa nhóc thuần thục cởi quần áo nhỏ ra hết.
Từ Toa: “???”
Hai đứa nhóc cứ như vậy đồng loạt đứng trước mặt Từ Toa, nói đúng hơn là đứng trước quạt máy để trước mặt Từ Toa, lúc này mẹ cũng phải xếp sau quạt máy. Hai đứa nhóc chống nạnh ưỡn bụng nhỏ để hóng gió.
Tuyển thủ Tiểu Mộc Mộc nghịch ngợm số một còn há to mồm: “Con đang ăn gió!”
Từ Toa: “...”
Cô đen mặt, yếu ớt nói: “Các con về nhà để làm cái này à?”
“Siêu vui!”
“Siêu mát!”
Từ Toa cười lạnh: “Mẹ thấy hai đứa siêu muốn ăn đòn rồi!”
Cô chọc vào thịt của hai đứa nhóc: “Như vậy rất dễ bị cảm lạnh.”
“Cảm lạnh?” Nhóc con hoang mang nhìn Từ Toa, tỏ vẻ mình không hiểu.
Từ Toa: “...”
“Không lạnh mà.”
“Con siêu lợi hại, sẽ không cảm lạnh, sẽ không bị bệnh.”
Từ Toa: “...”
Vốn đang buồn ngủ nhưng ngược lại bây giờ người làm mẹ vô cùng tỉnh táo, cô giùng giằng ngồi xuống, lại chọc thịt mỡ của bọn chúng: “Hai đứa xem lời mẹ nói là gió thoảng bên tai đúng không? Đây là vấn đề hai đứa có lợi hại hay không sao? Hai đứa há to mồm với quạt máy như vậy lại không mặc quần áo, gió tiến vào trong cơ thể hết rồi, như vậy sẽ không tốt cho cơ thể. Cơ thể của bạn nhỏ phải khỏe mạnh mới không ốm, chẳng lẽ hai đứa muốn bị bệnh sao?”
Cô hù dọa chúng: “Bị bệnh sẽ cho hai đứa uống thuốc đắng, còn tiêm nữa.”
Hai đứa nhóc lập tức che mông lại, không muốn tiêm đâu.
Đồng thời bọn chúng còn dè dặt nhìn về phía ba ba, Giang Phong: “Mẹ các con nói đúng.”
“Nhưng, nhưng... Nóng quá.”
Hai bạn nhỏ bối rối lắm.
Từ Toa: “Nếu như nóng thì ngồi yên chỗ này hóng gió của quạt, nhưng không được làm như vừa rồi, cũng không được cởi truồng.”
“Dạ.”
Bạn nhỏ vẫn biết nghe lời.
Thật ra ở nhà trẻ bạn nhỏ không nghe lời như vậy đâu.
Nhưng bọn nhóc lại biết, mẹ là con cọp lớn trong nhà, không ai được cãi lời mẹ hết.
Nếu không thì mông nhỏ sẽ bị đánh.
Hai đứa nhóc muốn nhặt quần áo lên mặc lại, Từ Toa: “Quần áo bẩn hết rồi, đổi bộ khác đi.”
Cùng đi nhà trẻ, bạn nhỏ người ta không sạch cũng không giống hai đứa nhóc nhà bọn họ, mỗi lần về nhà quần áo hai đứa này đều bẩn như dưa muối vậy.
“Dù sao hai đứa cũng rất nóng, tắm trước đi rồi đổi một bộ quần áo sạch.”
Bạn nhỏ: “Được!”
Dì Hứa: “Để dì đi xả nước.”
Cô cười hỏi: “Để vịt vàng nhỏ, cá heo nhỏ vào trong nước được không?”
“Được!”
Những thứ này đều là mấy món đồ chơi bạn nhỏ thích nhất mỗi khi tắm rửa, hai đứa nhóc vui vẻ trở về phòng, Từ Toa đột nhiên nói: “Em muốn đổi nhà.”
Giang Phong nhướng mày: “Sao lại muốn vậy?”
Từ Toa: “Chúng ta ở trong khu xưởng đúng là rất tiện, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều chỗ bất tiện. Ở đây người đến người đi, thật sự không riêng tư chút nào cả. Với lại bởi vì ngày thường trong xưởng lấy hàng nên có rất nhiều người đến. Em lo lắng có người có ý xấu, nhà chúng ta đã có hai bảo bối nhỏ rồi...”
Nhìn qua ánh mắt Giang Phong, vậy mà Từ Toa đã hiểu ngay, lập tức nói: “Anh cũng là bảo bối. Em nói là, bảo bối nhỏ, anh là bảo bối lớn.”
Giang Phong bật cười xoa đầu Từ Toa, ôm chặt cô hơn một chút.
“Em nói đúng, anh hiểu, chúng ta nên chuyển đi, không chỉ có chúng ta nên chuyển. Anh cảm thấy chuyện lấy hàng bán buôn cũng phải tách với khu xưởng.”
Từ Toa kinh ngạc nhìn về phía Giang Phong, lập tức bật cười, nói: “Em cũng nghĩ như vậy.”
Hai vợ chồng bọn họ có tâm ý tương thông, đọc được suy nghĩ của đối phương.
Mặc dù là chuyện rất nhỏ nhưng Từ Toa vẫn rất cao hứng, cô nói: “Vậy anh cảm thấy làm thế nào mới phù hợp?”
Giang Phong: “Đúng lúc chỗ trong khu xưởng chúng ta bị thiếu, chúng ta có thể chuyển nhà kho lấy hàng ra ngoài, ở đây xây lại thành phân xưởng, cùng lúc đó lấy đất làm lại, xây dựng từng thị trường bán buôn chính quy. Tách thẳng hai bên ra. Khiến cho khu xưởng chính quy hơn.”
Từ Toa: “Cũng được.”
Cô ngẩng đầu hỏi: “Anh có chỗ nào tốt sao?”
Giang Phong: “Chúng ta chọn chỗ mới nhưng khoảng cách không thể xa khu xưởng quá, như vậy cho dù ở bất kỳ phương diện nào cũng đều rất thuận tiện.”
Từ Toa gật đầu.
Hai bạn nhỏ tắm xong đi ra, nhìn thấy ba và mẹ đang bàn công việc. Hai đứa nhóc bĩu môi, Tiểu Mộc Mộc nhỏ giọng nói: “Anh nghi ngờ mẹ nói không muốn đi làm không biết có thật không nữa, cảm thấy mẹ rất thích công việc đấy.”
Nếu như không thích chẳng phải sẽ không nói tới sao?
Nhóc con cảm thấy mình có thể nhìn xuyên thấu suy nghĩ của mẹ đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận