Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 336. Tin đồn bay đầy trời

Chương 336. Tin đồn bay đầy trời
Chương 336: Tin đồn bay đầy trời
“Ôi, Đại Mai, quan hệ của chúng ta cũng tốt, cô cũng không thể không kéo theo chúng tôi.”
“Tôi cũng thế.”
Cổ Đại Mai: “Làm sao tôi quyết định thay Từ Toa được, nhưng nghe ý tứ của bọn họ thì nhà nào khó khăn chắc chắn sẽ được cân nhắc đến.”
Mấy người đều hưng phấn hẳn lên, đều cảm thấy gia đình mình thật sự không giàu có gì, chắc chắn sẽ được cân nhắc.
Một đám người cười nói, Hồ Hạnh Hoa ở một bên cười lạnh một tiếng, bảo: “Tóc dài mà trải sự đời ngắn, có một chút ít tiền đã đắc ý ngút trời rồi.”
Cổ Đại Mai cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, chỉ liếc xéo cô ta: “Cô không thích thì đừng tham gia. Cả nhà cô cũng đừng tham gia nữa! Cô không muốn kiếm số tiền này, thì vẫn có người muốn kiếm tiền. Vốn dĩ nghe nói cũng không phải người nào cũng được sắp xếp, nhưng lần này thì tốt rồi, nhà các cô không coi trọng, vậy ngược lại cơ hội của người khác cũng nhiều hơn.”
“Đúng đó, các cô không coi trọng cũng tốt thôi.”
“Tôi coi trọng việc này đó.”
“Tôi càng coi trọng hơn, nghe nói chính là việc may vá, có gì không thể làm?”
“Còn không phải sao!”
Hồ Hạnh Hoa vung quần áo, ôm chậu nước đi về nhà.
Cô ta chẳng muốn nói đạo lý với những ả đàn bà ngu ngốc này, nếu như là bình thường, cô ta chắc chắn sẽ làm rõ mười mươi, nhưng bây giờ cô ta thực sự không có tinh thần. Gần đây sự việc không thuận lợi, kêu cô ta làm sao có thể xốc nổi tinh thần được nữa đây?
Vốn dĩ còn muốn nói chuyện Trần Quế Hoa tìm được một thằng ngốc rồi giá họa thành Từ Toa nói. Như vậy có thể một mũi tên trúng hai đích, khiến bọn họ đều khó chịu, nói không chừng cô ta xúi giục rồi thúc đẩy một chút, có lẽ còn có thể khiến thằng ngốc đó chia tay với Trần Quế Hoa, khiến cô ta mất công việc. Thế nhưng không ngờ, hôm nay Trần Quế Hoa không chỉ dẫn đàn ông đến cửa, mà còn dẫn anh ta đến, đắc ý khoe ngay trước mặt cô ta.
Vừa nhìn đã biết ngay Trần Quế Hoa có tính toán.
Thực ra Hồ Hạnh Hoa vẫn có thể nói người đàn ông này là một thằng ngốc, nhưng cho dù cô ta có vạch trần cũng có ai tin. Hơn nữa, cô ta cũng không dám khẳng định người đàn ông này có phải chính là thằng ngốc ở kiếp trước hay không?
Nhìn thì cũng không ngốc!
Hồ Hạnh Hoa quả thực tức muốn chết mất, đồng thời cô ta cũng sợ, sợ cả nhà đại đội trưởng báo thù, đây mới là nguyên nhân khiến hiện tại cô ta không có tâm trạng cãi nhau với người khác.
Đương nhiên, chuyện này cũng không phải thứ khiến cô ta căm tức nhất. Điều làm cô ta tức tối nhất chính là nhà ông Triệu không hề có một chút ý định nào cho cô ta vào cửa. Dựa theo thời gian nguyên tác, bây giờ cô ta đã có được sự đồng thuận của Triệu Chí Vỹ và mẹ anh ta, đợi tháng sau anh ta trở về, đôi bên sẽ đính hôn, sau này rất nhanh sẽ kết hôn.
Nhưng bây giờ cũng không biết mẹ của Triệu Chí Vỹ đã nhìn trúng ai.
Chuyện khác, Hồ Hạnh Hoa còn có thể coi như chưa từng xảy ra, nhưng chuyện của Triệu Chí Vỹ này, cô ta nhất định không thể bỏ qua được. Cô ta chắc chắn phải gả cho nhà Triệu Chí Vỹ, Bây giờ cô ta vẫn còn nhớ bộ dáng kiên nghị xuất hiện trong tivi của Triệu Chí Vỹ, và cả vợ của anh ta nữa.
Anh ta khoác tay cô ta tham gia hội nghị của khách nước ngoài, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì người đó không phải là cô ta?
Hồ Hạnh Hoa chỉ hận không thể mỗi một bước đều giẫm ra một cái hố, Cổ Đại Mai quay đầu nhìn cô ta, sau đó lại quay đầu, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với cô ta vậy? Sao tôi cứ cảm thấy cô ta là lạ thế nào.”
“Có lúc nào cô ta không lạ sao?”
Cô vợ nhỏ đó dừng một lúc, sau đó giống như tên trộm nói: “Hôm nay tôi nhìn thấy Quế Hoa của nhà đại đội trưởng dẫn đối tượng tới tìm cô ta, còn nói cô ta an phận một chút. Các cô nói xem, có phải Hạnh Hoa muốn giành đối tượng của người ta hay không?”
“Chơi trò gì vậy?” Cổ Đại Mai sững sờ, cô ta hỏi: “Không phải cô ta vẫn luôn chạy theo bác gái Triệu, nhìn trúng con trai của nhà ông Triệu hay sao?”
“Cái đó ai biết được chứ? Con trai nhà ông Triệu đã hai, ba năm rồi chưa về nhà, đoán chừng cô ta còn không nhớ nổi bộ dáng của người ta thế nào ấy chứ, còn có thể đến chết cũng không lay chuyển được sao. Cô nói là nhìn trúng người ta thì tôi chẳng thèm tin đâu. Cô ta ấy hả, đoán chừng là cảm thấy con trai nhà ông Triệu làm bộ đội không tồi, có tương lai, cho nên mới bám víu lấy người ta thôi. Vậy nếu như cô ta biết đối tượng của Quế Hoa nhà người ta là gia đình cán bộ trong thị trấn, nói không chừng có thể thật ra tay ấy chứ.”
“Chậc!”
“Đáng sợ quá!”
“Còn không phải sao, người gì đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận