Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 490. Đến thăm

Chương 490. Đến thăm
Chương 490: Đến thăm
Ngoài ra, bọn họ chỉ làm chút việc cỏn con, bà cụ đều cảm ơn không ngớt, càng khỏi phải nói bọn họ vì dân phục vụ đúng ra rất vất vả, nói chung đều rất hiểu lý lẽ. Con người đều thiên vị kẻ yếu, đặc biệt là kiểu mỏng manh rõ rệt như bà Từ.
Bà Từ nằm viện vài hôm nhưng chẳng chê trách nhà họ Chu lấy một lần, thậm chí còn không tìm đến nhà gây sự, ấy thế mà lại khiến nhà họ Chu lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng. Phải nói với tình hình kinh tế hiện tại không khá lắm, khiến nhà bọn họ “chảy máu” ví tiền là đã đủ làm bọn họ đau khổ rồi.
Gần như ngày nào nhà họ Chu cũng cãi nhau, vợ ông Chu, Khương Hồng càng là một kẻ không ra gì. Bởi vì ông Chu không cho bà ta đến bệnh viện, bà ta đã nghĩ ra một chủ ý là đến thẳng nhà chị chồng, cũng chính là nhà họ Lý. Đây là một người chị cuồng giúp đỡ em trai, đồng thời là “chị gái nhà người ta” của niên đại này. Rất nhiều người đều lớn lên trong hoàn cảnh trưởng thành từ nhỏ đến lớn được ba mẹ và người lớn hun đúc cho sự quan trọng của đàn ông và con trai, đặc khi nhà chỉ có một cậu con trai và mấy người chị gái sẽ càng rất dễ bị rèn giũa trở thành người chị cuồng giúp đỡ em trai.
Thật ra không phải là do người ở thời đại này ngu ngốc, mà do bọn họ bị tẩy não từ bé, lâu dần tư tưởng ấy sẽ ngấm ngầm ăn sâu vào trí não. Chị gái của ông Chu chính là người chị như vậy.
Khương Hồng ngu xuẩn nhưng em trai thì vẫn luôn là em trai của mình. Vợ của ông Lý, chị cả Chu, mím môi, nhíu chặt mày.
Khương Hồng khóc lóc kể lể: “Chị ơi, chị phải giúp bọn em, bà già vô dụng nhà Từ Hồng Vĩ đã nằm viện được 5 ngày. Chị biết không, hôm qua em lén nhờ người dò la tin tức, họ nói đã tốn 150 tệ rồi. Chị cả, bọn em phải làm sao đây? Hôm kia, anh Chu còn đưa thêm 20 tệ tiền bồi bổ. Chị tính xem, cứ thế này, bọn em làm sao sống nổi? Em khổ quá chị ơi! Em thì sao cũng được, nhưng anh Chu và thằng con nhà em thì sao đây? Lẽ nào cùng nhau ăn rau ăn cháo ư? Chị thông minh, xin chị hãy nghĩ cách giúp em.”
Chị cả Chu nghe xong liền chửi: “Cô là cái đồ sao chổi, kể từ khi cô về làm dâu cái nhà này, một loạt những chuyện không đâu xảy ra, cô ngoài việc gây chuyện thì còn biết làm cái gì hả? Sao cô không biết giữ con mình? Bây giờ có chuyện rồi chứ gì? Khi đó em trai nhất mực chọn cô vì xinh đẹp, kết quả ngoài cái bản mặt của cô, cô còn cái gì? Đúng là đồ vô dụng.”
Trong lòng Khương Hồng hoàn toàn không để bụng, nhưng ngoài mặt quả thực cũng không dám nói gì, bà ta cúi đầu, nắm chặt góc áo. Đừng tưởng bà ta ngang ngược, bao nhiêu năm không biết đối nhân xử thế với người ngoài nhưng lại biết cách đối phó với chị chồng.
Chị cả Chu lại chửi, thấy dáng vẻ bỏ đi của bà ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cô nói đi, sao cô không biết suy nghĩ vậy hả? Lo làm một người nội trợ hiền thục đi!”
Khương Hồng thì thầm: “Em cũng không còn cách nào nữa.”
Chị cả Chu do dự một hồi rồi nói: “Được, tôi cũng không thể ngồi im mặc kệ chuyện này được. Đợi chút tôi với cô đi đến bệnh viện. Tôi muốn xem xem bà cụ này muốn nằm đến bao giờ!”
Khương Hồng rụt rè nói: “Anh Chu không cho em đến viện, nói là sợ em không biết ăn nói, làm ầm ĩ lại càng khó coi hơn.”
Chị cả Chu trừng mắt, nói: “Cô đi thì chết hay gì? Cứ đi đi, tất cả cứ nghe tôi.” Bà ta nói tiếp: “Để tôi hỏi người ta xem tình hình như thế nào, có nhất thiết phải nằm viện không, về nhà dưỡng bệnh có được không. Những chuyện khác thì để sau. Còn cô, cô đừng nói gì, cứ nhìn tôi hành sự.”
Khương Hồng đã muốn đi dò la về bà cụ ấy lâu rồi, nhưng ông Chu không cho bà ta đi. Bây giờ chị cả Chu đã nói như vậy, bà ta lập tức nói: “Dạ!”
Cả hai người cũng không chậm trễ mà nhanh chân chuẩn bị rồi ra ngoài, bệnh viện cách chỗ bọn họ không xa lắm, chị cả Chu ở đây nhiều năm, trước nay đều tỏ ra là một người chị lớn nhiệt tình trong đối nhân xử thế và hành sự nên rất được lòng mọi người.
Bà ta nhanh chóng tìm được một người, có vẻ là người tốt: “Tiểu Trần, chị Chu nay tìm em, để chị nói thẳng luôn, em phải nói cho chị biết bà Từ sao rồi? Đứa trẻ này không hiểu chuyện, thân làm cô như chị cũng khó chịu, không thể cứ giương mắt đứng nhìn được. Chị thấy con trẻ có thể từ từ rồi dạy bảo, nhưng người ta thì không thể không đến thăm được. Bà Từ sao rồi?”
Tiểu Trần là một cô gái còn trẻ, rất dễ mắc bẫy của chị cả Chu, nói: “Em không phụ trách bên đó, nhưng nghe nói hình như là chấn động não, còn có một số vấn đề khác nữa, nhìn rất tội nhưng tinh thần vẫn ổn. Em nghĩ còn phải dưỡng bệnh một thời gian nữa đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận