Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 522. Từng lén ăn

Chương 522. Từng lén ăn
Chương 522: Từng lén ăn
Từ Hồng Vĩ: “...” Con gái của ông từ trước đến nay vẫn là người không biết nói chuyện.
Ông nhìn Giang Phong và Từ Toa, thấy hai người cầm theo miếng thịt thì khựng lại, nhưng rồi ông chẳng nói gì. Giang Phong cũng hiểu được ba vợ anh có rất nhiều tâm sự, nhưng nếu là chuyện có thể giữ kìm chế được, không đến nỗi bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không mở miệng ra tọc mạch chuyện riêng tư của người khác, kể cả con gái của ông cũng không phải ngoại lệ.
Giang Phong thấy rất tò mò, bởi vì anh rất ít khi gặp được người như Từ Hồng Vĩ. Chẳng trách, Từ Hồng Vĩ có thể sống tốt hơn người khác. Đôi khi sẽ rất hiếm người biết chừng mực.
“Đúng là bà con không nhìn lầm hai đứa, bà khi nãy có bảo hai đứa chắc chắn sẽ sang đây ăn tối.”
Từ Toa cười xòa: “Hôm nay là ngày đầu tiên kết hôn, bọn con không muốn động tay động chân.”
Cô đẩy Giang Phong, nói: “Anh đi làm trợ thủ với lại xào thêm thịt nữa đi.”
Giang Phong cười thoải mái: “Tuân lệnh.”
Từ Hồng Vĩ: “...”
Không phải đã nói không muốn động tay động chân ư? Bây giờ Giang Phong lại đi nấu cơm? Nhưng con rể làm việc có được xem là việc không? Chắc chắn là không.
Ông vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: “Qua đây ngồi đi.”
Từ Toa lập tức sáp đến, còn đắc ý nói: “Ba, quần áo của con đẹp không?”
Từ Hồng Vĩ: “... Đẹp.”
Ông dừng lại một lúc rồi sâu xa nói: “Làm việc gì cũng phải dè chừng, đừng khoe khoang quá.”
Từ Toa chớp mắt, nghĩ ngợi rồi nói: “Con biết rồi. Nhưng người trong thôn đều biết con có tiền mà, con không tiêu tiền, lẽ nào lại để dành cho con cái ư?”
Từ Hồng Vĩ: “Lúc nào con chẳng đúng.”
Từ Toa bật cười, nói: “Vốn dĩ con rất có lí mà.”
Từ Hồng Vĩ giơ tay lên xoa đầu con gái, nói: “Con cũng lớn rồi, nếu đã lấy chồng thì không còn là bé con nữa, đừng có kích động, cục cằn như trước đây. Sống cho tốt, biết chưa?”
Từ Toa gật đầu: “Con hiểu rồi.”
Từ Toa nhanh nhảu trả lời lại khiến Từ Hồng Vĩ bắt đầu lo lắng, ông nói: “Nhưng nếu Giang Phong bắt nạt con, con phải cho ba. Ba sẽ không tha cho nó.”
Từ Toa phì cười, nói: “Ba, con biết rồi, con không đời nào làm khổ mình đâu. Con lấy chồng vì sẽ sống tốt hơn chứ không phải vì lấy để người ta bắt nạt. Sống được thì sống, không sống được thì đường ai nấy đi.”
Từ Toa rất rõ ràng chuyện này. Rất nhiều người cảm thấy Từ Toa thích Giang Phong hơn, bởi vì cô biết thể hiện ra ngoài, nhưng Từ Toa biết dù mình rất thích Giang Phong, rất yêu Giang Phong, nhưng ai cũng có giới hạn riêng. Nếu một ngày nào đó, Giang Phong không tốt với cô, cô cũng sẽ không phải loại người làm khổ mình.
Từ Hồng Vĩ nhìn vào mắt con gái, ông thấy yên tâm nên gật đầu rồi nói: “Vậy thì tốt.”
Từ Sơn ở một bên nghe lén liền rụt cổ, lần đầu tiên anh ta thấy kết hôn ngày đầu tiên đã nói chuyện gỡ như này, cũng chưa bao giờ thấy một người ba vợ nào như anh rể của anh ta, có điều anh ta thấp cổ bé họng, không dám ý kiến.
“Gâu gâu gâu.”
Cái con chó ngốc nghếch chạy cắm đầu về nhà, thấy Từ Toa liền lập tức vẫy đuôi, Từ Toa gõ đầu từng con một, nói: “Hai đứa lại đi lông nhông ngoài đường rồi.”
“Gâu gâu gâu gâu!”
Tuy Từ Toa đã lấy chồng nhưng không nhất định phải phân biệt chó là của ai, dù gì hai nhà cũng liền sát nhau, bình thường đều sẽ mở cửa phụ ra, chuồng chó của hai con chó cũng ở ngay cạnh đó, thuận tiện cho cả hai bên chăm sóc chúng.
Từ Toa đứng dậy, nói: “Đi, theo chị về, chị chuẩn bị cơm tối cho hai đứa nào.”
Thật ra chó thì không cần ba bữa một ngày, nhưng Từ Toa vẫn quen cho ăn ba bữa, có kỷ luật thì vẫn tốt hơn. Cả hai con chó này đã ăn thức ăn cho chó từ bé, nhìn có vẻ uy nghiêm hơn các con chó cùng thôn, màu lông cũng đẹp hơn. Anh chị em của chúng bây giờ tuy chỉ còn lại một con ở nhà họ Hoàng, nhưng cũng có thể thấy được hình thể hoàn toàn không giống nhau. Không phải ăn thức ăn cho chó là tốt hơn, mà dinh dưỡng của thức ăn cho chó đủ chất hơn và cũng thích hợp hơn cho chó hơn. Người thời này chỉ ăn vừa đủ no, đương nhiên chó cũng không được ăn đồ ngon lành gì, muốn cân bằng dinh dưỡng thì quá khó.
Từ Toa không hiểu về nuôi chó nhưng cô lại rất hiểu chuyện này. Tiểu Sư Tử và Tiểu Lão Hổ lập tức vẫy đuôi đi theo Từ Toa, không mất bao lâu đã đứng trước bát cơm ăn lấy ăn để, cuộc sống của bọn chúng quá tốt.
Từ Hồng Vĩ đi theo xem, nói: “Con cho bọn nó ăn cái gì đấy?”
Từ Toa: “Thức ăn cho chó.”
Cô ngẩng đầu, kiên quyết nói: “Con người không được ăn cái này, cái này chỉ dành cho chó thôi.”
Từ Hồng Vĩ bĩu môi: “Ba có nói muốn ăn...”
Từ Toa vò đầu: “Con sợ ba tò mò. Cậu mợ rồi cả Nữu Tể đã từng lén ăn thức ăn cho chó rồi.”
Thật là phiền chết mất. Rõ ràng cô cũng canh chừng rồi, nhưng vẫn không đỡ được hành động của họ.
Từ Hồng Vĩ: “..........”
Bạn cần đăng nhập để bình luận