Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 278. -

Chương 278. -
Cảm ơn chị Dung@1990 đã gửi kim phiếu cho truyện ^^
Chương 278: Ngại ngùng
“Lão Từ, con mẹ nó, anh có đồ à? Để tôi cầm giúp anh.” Người trước mặt là chính ủy Triệu, bộ dạng tươi cười rực rỡ như bông hoa, nhưng cũng không có ý tốt lắm.
Từ Hồng Vĩ: “Cậu cho tôi đi qua đi.”
Chính ủy Triệu: “Anh xem anh kìa, sao lại không đoàn kết như vậy chứ, mau!”
Lúc anh ta chân thành tha thiết lại kiên quyết “tôi muốn giúp đỡ”, hai người đã cùng nhau trở về nơi ở, chính ủy Triệu cũng không đi, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm gói hàng.
Từ Hồng Vĩ: “Tôi biết tên nhóc nhà cậu đến tìm tôi không có ý tốt gì mà.”
Chính ủy Triệu ngay thẳng nói: “Không phải tôi đang dựa dẫm sao? Có thể dựa thì cứ dựa thôi.”
Từ Hồng Vĩ: “Ha ha.”
Chính ủy Triệu tò mò xem thử, mặt lộ vẻ khiếp sợ: “Mẹ kiếp, con nhóc đó gửi qua à! Tôi tưởng nó bỏ mặc anh rồi chứ!”
Từ Hồng Vĩ phản bác: “Sao có thể bỏ mặc tôi được chứ, đó là con gái của tôi mà. Sao chúng tôi có thể giận nhau lâu được!”
Thật ra thì nói qua cũng phải nói lại, chuyện cũng là do mấy người đàn bà nhiều chuyện kia.
Từ Tú nhà ông vừa mất, bọn họ lại giới thiệu đối tượng cho ông ngay, cái này cũng coi như là có ý tốt, nhưng với Từ Hồng Vĩ và Từ Toa mà nói, đó là lần tổn thương thứ hai. Từ Hồng Vĩ là người lớn nên biết cách đối nhân xử thế, nhưng Từ Toa thì không được như vậy, Từ Toa lập tức nổi giận.
Chuyện này chính là như vậy, mặc kệ mở đầu như thế nào, nhưng Từ Toa nổi giận khiến cho thanh danh ở đây của cô bị giảm xuống, cũng bị mấy người nhà trong quân đội xa lánh.
Vì vậy nên Từ Hồng Vĩ quyết định sắp xếp cho con gái về quê, nhưng trùng hợp là lại có nhiệm vụ đặc thù nên ông không thể tiễn Từ Toa. Nói cho cùng Từ Toa cũng không có suy nghĩ sâu sắc như người lớn, bị mấy chuyện hỗn loạn ở đây ảnh hưởng, cho rằng ông muốn tái hôn, còn muốn trút đi gánh nặng là mình, cô cãi nhau với ông, cuối cùng không chờ ông trở về đã tự đi.
Một chữ cũng không để lại.
Nghĩ tới mấy chuyện này, trong lòng Từ Hồng Vĩ lại khó chịu.
“Lão Từ, sao vậy?”
Từ Hồng Vĩ: “Không sao.”
Chính ủy Triệu hiểu rất rõ việc nhà ông, anh ta nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, con nhóc đó không phải người lòng dạ hẹp hòi đâu.”
Từ Hồng Vĩ thở dài một tiếng không nói thêm gì nữa.
Ông mở gói hàng ra, lập tức sửng sốt.
Chính ủy Triệu kinh ngạc nhìn ông, có thể làm cho Từ Hồng Vĩ liên tục phân tâm là chuyện không phải ai cũng làm được, anh ta nói: “Cái này...”
Cái liếc mắt này cũng không có tiếng động.
Một lúc lâu sau, anh ta nói: “Đứa cháu gái ngoan ngoãn này của tôi hào phóng thật.”
Anh ta thò tay qua muốn lấy, Từ Hồng Vĩ nhanh chóng kéo gói đồ qua một bên, nói: “Cậu xê qua một bên đi.”
Chính ủy Triệu rất tủi thân.
Anh ta ai oán nói: “Tôi không phải bạn tốt nhất của anh sao?”
Từ Hồng Vĩ: “...”
Cái cách nói chuyện này mẹ nó thật buồn nôn!
Ông yên lặng lui về phía sau một bước, nói: “Cậu mà còn lảm nhảm nữa thì cút đi chỗ khác đi.”
Nói thì nói như thế nhưng cũng bắt đầu cẩn thận kiểm tra gói đồ, chính ủy Triệu nhìn thấy Từ Hồng Vĩ lật qua lật lại, lật tới lật lui, cũng không biết ông đang tìm cái gì nữa.
Rốt cuộc anh ta cũng không nhịn được phải hỏi: “Cuối cùng là anh đang tìm cái gì vậy?”
Từ Hồng Vĩ không nói gì.
Chính ủy Triệu: “???”
Từ Hồng Vĩ lại lật một lần nữa, lúc lật đến lần thứ ba, chính ủy Triệu đã đoán được.
Anh ta cười nói: “Có phải anh tìm thư không?”
Từ Hồng Vĩ xấu hổ đỏ mặt.
Ông lầm bầm: “Không phải!”
Phải hay không chỉ có mình ông biết.
Ông đã lật qua ba lần, Từ Toa không có viết thư.
Con nhóc này tám phần là vẫn còn giận.
Từ Hồng Vĩ hơi mất mát, nhưng ông lại tự an ủi mình, con gái ông gửi qua đây nhiều đồ như vậy, có lẽ nó chỉ quên viết thư cho ông thôi.
Ừ, đúng, chẳng qua là quên viết thư thôi, ông yên lặng bắt đầu lật xem đồ trong bao. Ông cầm lấy cái bình lớn nhất, đây là một cái bình thủy tinh có khóa, có thể thấy thứ chứa đầy trong bình là chất béo.
Chính ủy Triệu nhìn qua, tròng mắt dính lên trên bình: “Đứa bé ngoan của tôi để bao nhiêu chất béo trong đó kia! Còn có thịt viên nữa.”
Tương ớt màu nâu đỏ này, bình dầu lớn lại có thịt, hình như còn thả đậu phộng nữa, vừa nhìn là biết đồ ngon rồi.
“Nhìn cũng rất ngon đấy...” Chính ủy Triệu nỉ non: “Một bình này hình như có ba cân đúng không?”
Từ Hồng Vĩ cầm lên ước lượng, chắc là như thế.
“Cái bình này cũng rất đặc biệt...” Chính ủy Triệu thấy đồ gì của nhà người ta cũng đều tốt cả, anh ta chà xát tay: “Anh có nhiều đồ như vậy, chia cho tôi một chút được không?”
Từ Hồng Vĩ lạnh lùng mặt nói: “Đừng hòng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận