Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 712. Ra nước ngoài 4

Chương 712. Ra nước ngoài 4
Chương 712: Ra nước ngoài 4
Giang Phong nắm tay Từ Toa, rõ ràng hai người là một đôi vợ chồng lâu năm, nhưng còn vung vẩy nắm tay nhau, vô cùng ngọt ngào, Giang Phong đáp: “Chúng tôi dự định đi ra tiệm KFC ngay cửa mua ít gà rán.”
Tiểu Đổng: ‘…”
Anh ta hơi dịu lại, bảo: “Sắp ăn cơm rồi.”
Giang Phong: “Không sao, thử chút thôi mà.”
Tiểu Đổng gật đầu: “Cũng được, vậy em đi cùng các anh qua đó nhé.”
Giang Phong và Từ Toa đồng loạt nhìn Tiểu Đổng, ánh mắt khá rõ ràng: “Cậu là đồ bóng đèn.”
Tiểu Đổng bị hai người nhìn đến ngại ngùng, mới chợt nhớ ra: “À đúng, tiếng anh của anh Giang không tệ, vậy được, hai người đi đi, em không đi nữa. Em đi xem mọi người nghỉ ngơi thế nào rồi.”
Hóa ra, cũng không phải người ta không có tầm nhìn, mà là sợ tiếng Anh của bọn họ không tốt, không có cách nào trao đổi.
Giang Phong: “Vậy được, chúng tôi đi nhé, đúng rồi, cơm tối ở tầng mấy.”
Tiểu Đổng lập tức đáp: “Ở sảnh tiệc bên trái ngay tầng một, em sẽ đi thẳng tới đại sảnh tầng một luôn, các anh qua đó tìm em là được.”
Giang Phong: “Được.”
Hai vợ chồng tay nắm tay, nhẹ nhàng vung vẩy, cùng nhau ra ngoài.
Tiểu Đổng nhìn hai người ngọt ngào mà ngưỡng mộ, cảm thán: “Tình cảm tốt thật.”
Thực ra hai người này cũng không có quá nhiều hành động thân mật gì, cùng lắm là nắm tay, nhưng chỗ nào cũng đều lộ ra khí tức ngọt ngào. Có điều tuy rằng là ngưỡng mộ, nhưng nếu nói thật sự kết hôn, vậy Tiểu Đổng cũng không bằng lòng.
Anh ta còn trẻ, còn phải gây dựng sự nghiệp. Sự nghiệp càng quan trọng hơn.
Một mình Tiểu Đổng quay người chuẩn bị lên tầng, lại nhìn thấy bộ trưởng Quan của bọn họ cũng đi xuống, anh ta lập tức đi tới: “Bộ trưởng Quan, chú không nghỉ ngơi sao?”
Bộ trưởng Quan xoa huyệt thái dương: “Lớn tuổi rồi, ngủ không được. Tối nay chú sẽ nghỉ ngơi sau vậy.”
Thân là người tổng phụ trách, công việc của ông ta nhiều hơn. Áp lực lớn, chất lượng giấc ngủ càng không ổn.
“Vậy có cần thay đổi thời gian xuất phát vào sáng mai không ạ, tối nay chú nghỉ ngơi cho tốt một chút?”
Bộ trưởng Quan lập tức lắc đầu: “Cái này không được, thời gian của chúng ta gấp gáp, không thể lãng phí.”
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy Giang Phong và Từ Toa đi vào, trên tay hai người xách một túi giấy, Giang Phong khách sáo bảo: “Bộ trưởng Quan? Chú cũng không nghỉ ngơi ạ. Bọn cháu mua KFC, cùng nhau thử chút nhé?”
Bộ trưởng Quan: “Thanh niên trẻ các cháu đúng là hoạt bát.”
Ông ta liếc mắt nhìn hai người, im lặng một chút, rồi vừa cười vừa bảo: “Vậy được, chú và các cháu ăn vặt chút vậy.”
Tiểu Đổng: “Vậy tới phòng cháu đi.”
Tóm lại, bọn họ không thể ăn uống ngay đại sảnh được, anh ta dẫn người đến phòng mình. Bộ trưởng quan nhìn thứ bọn họ mua, mới cảm thán: “Những thứ này bao nhiêu tiền thế?”
Giang Phong nói giá ra, bộ trưởng Quan líu lưỡi: “Ngược lại cũng không rẻ.”
Từ Toa: “Chắc hẳn là khá rẻ rồi đấy ạ.”
Bộ trưởng Quan nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa giải thích: “KFC, McDonald’s ở bên này chính là thức ăn nhanh, cháu làm một phép so sánh như vậy, cũng giống như sạp bánh bao bên đường của chúng ta thôi, mọi người mua cái này là do muốn vừa tiện vừa rẻ.”
Bộ trưởng Quan gật đầu, sau đó ăn khoai sợi: “Cái này…”
Từ Toa: “Là khoai tây rán.”
Bộ trưởng Quan: “…”
Nói ra rồi, thứ này thoạt nhìn cũng không còn cao cấp một chút nào.
“Vậy các cháu thấy, hình thức ở nước ngoài có thích hợp với trong nước không?”
Từ Toa và Giang Phong liếc mắt nhìn nhau, Giang Phong mỉm cười: “Chúng cháu vừa mới đến, chẳng qua cũng chỉ ra ngoài mua đồ, thứ nhìn thấy đều là những thứ nông cạn ở bên ngoài. Nếu nói cụ thể bên này thế nào, thì ai lại biết được chứ? Bây giờ nói có thích hợp hay không, thú thực vẫn còn sớm quá. Nhưng ngược lại cháu cảm thấy, nếu bọn họ đã phát triển nhanh, vậy tóm lại vẫn có thứ có thể học được. Chúng ta học cái tốt của bọn họ, sau này trở về thay đổi cho thích hợp với bản địa hóa, không phải càng tốt hơn sao? Không thể rập khuôn mù quáng được, nhập gia tùy tục rất quan trọng.”
Bộ trưởng Quan: “Có chút ý tứ đấy.”
Ông ta khen ngợi nhìn Giang Phong nói: “Tiểu tử nhà cháu nói rất đúng.”
Đạo lý này rất đơn giản, nhưng người khác cũng không lập tức nhìn thấu được.
Mọi người chỉ nhìn thấy có nên học hỏi theo nước ngoài hay không, mà lại không nghĩ bọn họ có thể nhập gia tùy tục.
Giang Phong: “Đạo lý nhiều hơn, thì thực ra bọn cháu cũng không hiểu cho lắm, thân là thương nhân, bọn cháu tới nơi này là để học hỏi, sau đó suy nghĩ làm thế nào mới có thể dùng trong xí nghiệp của mình.”
Bộ trưởng Quan cười: “Chú nghe nói, Thủy Mộc bọn cháu là Từ Toa làm chủ hả.”
Giang Phong gật đầu: “Vâng, cháu làm trợ thủ cho Từ Toa thôi. Vợ cháu có tầm nhìn xa hơn cháu.”
Từ Toa: “Chúng cháu không tốt như vậy đâu, người nhà mình tự thổi phồng về người nhà mình sao?”
Bộ trưởng Quang bật cười, nói: “Tình cảm của vợ chồng các cháu thật tốt.”
Từ Toa thật sự không hiểu, cô và Giang Phong chỉ là đôi vợ chồng nhỏ hiểu nhau bình thường, không biết tại sao mọi người đều cảm thấy tình cảm của bọn họ vô cùng tốt. Nhà ai lại không phải như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận