Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 605. Lấy hàng 2

Chương 605. Lấy hàng 2
Chương 605: Lấy hàng 2
Từ Toa nhướn mày, nói: “Cậu mợ, hai người theo cháu tới phòng sách đi.”
Cô gọi hai người qua rồi đóng cửa lại, nói: “Chuyện này cháu và Giang Phong đã bàn bạc với nhau rồi, lô hàng đầu tiên, cháu chịu nợ cho cậu mợ. Nhưng cậu mợ bán rồi, phải trả tiền vốn cho cháu. Nếu như không trả, lô hàng thứ hai không thể lấy hàng.”
Anh em ruột còn tính toán, Từ Toa làm như vậy đã là tốt lắm rồi.
Từ Sơn nhanh chóng gật đầu: “Cảm ơn cháu.”
Từ Toa: “Cháu gọi cậu mợ qua đây, là muốn cho cậu mợ xem cái này.”
Cô mở cái túi to đặt ở góc phòng, vừa mở ra, Từ Sơn đã lảo đảo một cái suýt thì ngã: “Đậu má!”
Cuộc đời sống nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy nhiều đồng hồ như vậy. Anh ta lắp bắp: “Cái cái cái này…”
Từ Toa đi thẳng vào vấn đề: “Kiến nghị của cháu là, lô hàng đầu tiên cậu mợ bán đồng hồ đi. Tuy rằng tiền vốn cao hơn quần áo một chút, nhưng chỉ cần giá cả hợp lý, chạy số lượng cũng không khó.”
Cô nói thẳng ra: “Không phải cháu không muốn cho cậu mợ lấy quần áo, cậu mợ muốn lấy cũng được, cậu mợ lấy gì đối với cháu đều như nhau. Nhưng cháu vẫn khá nghiêng về lô hàng đầu tiên cho cậu mợ lấy cái này hơn, bởi vì thể tích của cái này nhỏ.
Cháu nói thực lòng, bây giờ trên xe lửa của Bàng Thành, gần như hơn phân nửa người đều là tới lấy hàng, xe lửa này cũng loạn. Một nhà ba người cậu mợ mang bao to bao nhỏ quần áo, cháu không yên tâm cho lắm. Nhưng loại đồ vật có thể tích rất nhỏ như đồng hồ này, thực ra cậu mợ rất dễ cầm. Chỉ cần bản thân cậu mợ tỏ ra bình tĩnh, chưa chắc đã thu hút sự chú ý của người ta.
Hơn nữa, nếu sau này cậu mợ còn muốn tới lấy hàng, cháu cũng không đồng ý một người đi một mình, cậu mợ có thể chọn đi cùng với anh em nhà họ Hoàng. Hoặc là tự mình tổ chức người đi. Người đông sức lớn, bằng không một mình đi lấy hàng thật sự không quá an toàn bao nhiêu. Ngược lại không phải nói nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng chúng ta cứ phòng ngừa chu đáo, không cần thiết phải đặt cược sự an toàn, thật sự có chuyện không phải chịu thiệt rồi sao?”
Thực ra Từ Toa cũng chưa từng nghĩ đến vào năm tám mươi này sẽ có nhiều ăn trộm như vậy trên xe lửa, nhưng người tới bên cô lấy hàng nhiều, thường xuyên qua lại, nên cô cũng biết nhiều hơn người khác. Nói tóm lại, trị an trong cả nước chắc chắn không tệ, vẫn tính là rất tốt, ngay cả bản thân Bàng Thành cũng không phải loại kém đó.
Dù sao, có sự hỗ trợ mạnh mẽ, cũng sẽ không khiến nơi này lộn xộn.
Nhưng chính vì sự phát triển bất chợt của Bàng Thành, mọi người đều tới bên này lấy hàng, cho nên ở sân ga, trên tàu hỏa, đều có nhiều ăn trộm.
Loại tình huống này, mấy chục năm sau còn có, càng khỏi cần nói đến hiện tại.
Những nơi có lưu lượng người lớn như sân ga này, từ trước đến nay luôn là chốn tập trung ăn trộm.
Từ Toa: “Cậu mợ cân nhắc chút đi.”
“Nghe cháu đi!” Từ Sơn quả quyết: “Cậu mợ cũng không trải đời nhiều như cháu, nếu cháu đã nói vậy, vậy chắc chắn là đúng rồi.”
Từ Toa: “Vậy chúng ta bàn về đồng hồ.”
Từ Toa làm việc đều công tư phân minh, cô nghiêm túc nói: “Ở đây cháu có đủ các loại kiểu dáng, giá bán sỉ là ba mươi, cậu mợ lấy về, bán hơn sáu mươi một chút cũng không thành vấn đề. Đương nhiên, cậu mợ muốn bán cao hơn, cũng tùy cậu mợ, cháu thì không sao cả. Những ngày này cậu mợ ra ngoài đường đi dạo, chắc chắn cũng nhìn thấy người ta bán hàng thế nào rồi đi, không cần cháu dạy cậu mợ đâu nhỉ?”
Nói đến đây, cô cũng tự mình cười: “Thực ra cháu cũng không dạy được gì, bản thân cháu cũng không bày sạp bán, cháu cũng chỉ bán sỉ thôi.”
Nhắc đến bán sỉ, Từ Toa lập tức nói: “Nếu như cậu mợ không muốn bày sạp, cũng có thể tìm người đi nhận sỉ, chỉ là giá cả sẽ thấp hơn một chút, mình kiếm ít đi một chút, nhưng chạy được số lượng! Cậu mợ lại tiết kiệm thời gian, vẫn có thể lấy hàng tiếp.”
Từ Sơn nhanh chóng đi nhớ: “Ừm ừm.”
Cổ Đại Mai: “Vậy lô hàng đầu tiên lấy bao nhiêu thì hợp?”
Từ Toa: “Năm trăm?”
Cổ Đại Mai đang ngồi xổm ngã bệt mông xuống đất.
Cô ta bấm ngón tay, đừng nói là dùng trứng gà để tính, cho dù là dùng hết tay chân, cũng không tính ra được là bao nhiêu tiền. Nhưng nghĩ một chút, cũng cảm thấy rất đáng sợ rồi.
Từ Toa: “Ba mươi đồng một cái đồng hồ, năm trăm cái là mười lăm nghìn, cậu mợ không bán hết thì mang về cho cháu.”
Bởi vì đồng hồ không chiếm chỗ, bằng không Từ Toa cũng sẽ không đề nghị nhiều như vậy, thực ra năm trăm cái đối với cô mà nói, thật sự không nhiều.
Cổ Đại Mai: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận