Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 660. Hành trình đến thủ đô 10

Chương 660. Hành trình đến thủ đô 10
Chương 660: Hành trình đến thủ đô 10
Ngay cả người phụ trách thẩm vấn cũng không phải cảnh sát bình thường mà do đích thân đồn phó ra trận. Không khí của cả đồn cảnh sát khó nói cực độ. Nửa đêm khuya khoắt, vài chiếc xe tiến vào đồn cảnh sát, đồn trưởng ra đón: “Cục trưởng, đội trưởng Lâm.”
Nếu là người quen sẽ phát hiện, rất nhiều sếp lớn của hệ thống công an thủ đô đều đến, người đàn ông sương gió được gọi là đội trưởng Lâm lập tức hỏi: “Người đâu?”
“Trong phòng thẩm vấn, do đồn phó phụ trách.”
Ông ta nói: “Để tôi.”
Ông ta trực tiếp ra trận, đồn trưởng: “Được. Tiểu Vương, dẫn người đến. Cục trưởng, chúng ta hãy đến văn phòng.”
“Phòng họp.”
Một hàng sếp lớn nối đuối nhau đi.
“Anh hãy báo cáo tình hình một lần nữa, rốt cuộc chuyện là thế nào!”
Đồn trưởng dõng dạc: “Khu vực này gần đây khá loạn, đồn chúng tôi đã tăng cường số lượng trực ban. Vào chiều tối ngày hôm nay, đồn phó đã mở cuộc họp tại đồn. Lúc đó có người ném một tờ giấy qua cửa sổ. Tuy các đồng chí đã hành động rất nhanh nhưng vẫn không tìm thấy người ném. Có điều nội dung trên tờ giấy đã gây sự chú ý cho đồn phó. Tờ giấy tố cáo ngõ Quỳ Hoa có người tụ tập, khụ khụ. Đồn phó đã lập tức ra lệnh cho những người ở xuất phát, đồng thời chia quân ra làm hai hướng và tìm được tổ dân phố. Xác định tại nơi ở chỉ có một người đàn ông độc thân sinh sống, vậy nên đã chắc chắn trong nhà có vấn đề. Vốn dĩ mọi người chỉ nghĩ đây là vụ án quan hệ nam nữ, nhưng không ngờ đã phát hiện ra một căn phòng bí mật trong nhà, trong đó có hàng trăm món đồ nghi là đồ cổ.”
Nói đến đây, mọi người đều ngạc nhiên.
“Chủ nhà họ Lý nói đó là đồ sưu tầm của anh ta, nhưng một người phụ nữ tại hiện trường đã tỏ ra vô cùng căng thẳng. Chúng tôi chủ yếu tập trung thẩm vấn cô gái trẻ này. Cô gái trẻ khai rằng người đàn ông họ Lý mua đi bán lại đồ cổ. Cô ta cùng người phụ nữ họ Hồ là một trong số những người hỗ trợ nhận hàng. Chúng tôi phát hiện sự việc rất nghiêm trọng nên đã lập tức báo cáo.”
So với vụ án lớn như mua đi bán lại đồ cổ, việc 5 người nam nữ ở chung một chỗ liền trở thành chuyện nhỏ.
“Đây là đồng chí Giang của phòng giữ gìn đồ cổ thành phố. Hôm nay đồng chí Giang sẽ phụ trách giám định giúp chúng ta.”
Đồng chí Giang: “Bây giờ hãy sắp xếp người đi, tôi qua xem đồ một lát.”
“Được.”
Bọn họ nào có ngờ vốn dĩ là bắt người làm chuyện quan hệ vớ vẩn, không ngờ lại liên quan đến một vụ án siêu lớn.
“Vụ án này chuyển cho đại đội đồ cổ thành phố, do đội trưởng Lâm toàn quyền phụ trách, đồn các anh hãy cử người đến giúp.”
“Tuân lệnh!”
“Còn tờ giấy này có đầu mối không?”
Nói đến đây, đồn trưởng lắc đầu: “Không có, nhưng người đó rất nhanh lẹ, người của chúng tôi đã phản ứng rất nhanh, ra ngoài nhưng không thấy người đâu. Ngoài ra, lúc đó trong phòng có 10 người, tờ giấy được buộc vào hòn đá, rơi ngay chính giữa bàn. Phải biết là bức tường bên ngoài cách cửa sổ ở đây đến 5, 6m. Không đập trúng ai không biết là do trùng hợp hay người ném đá là cao thủ nữa.”
Nếu chỉ là tranh chấp quan hệ bất chính, bọn họ chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ liên quan đến vụ án đồ cổ nên bọn họ cảm thấy rất đáng ngờ. Không biết người “mật báo” này là người thế nào.
“Người này cũng phải điều tra cho ra.”
“Nhưng anh xem chữ viết nghiêng ngả thế chắc chắn là cố ý.”
“Vẫn phải điều tra.”
“Tuân lệnh.”
Cả một đồn cảnh sát đèn đuốc sáng trưng, ai nấy cũng đều bận rộn, còn bên phía Từ Toa, mới sáng sớm cô đã gật gù như gà mổ thóc đi xem mặt trời mọc cùng Giang Phong và mọi người.
“Phía đông đỏ, mặt trời mọc...” Bà Từ phấn khích ngân nga một khúc nhạc.
Từ Toa: “Bà hát hay quá, vỗ tay.”
Hai đứa nhỏ lập tức vỗ tay theo, vô cùng nở mày nở mặt, nịnh nọt số một.
“Đây là thủ đô, đây chính là thủ đô!”
Bà Từ nước mắt lưng tròng.
Ngay từ sáng sớm đã có rất đông người đến xem lễ thượng cờ Tổ quốc, ngoại trừ một số người từ nơi khác đến, còn có rất nhiều người dân địa phương nữa. Từ Toa đêm qua ngủ ít nên buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau, quả nhiên ngủ trễ rất không tốt.
Cô chỉ đạo Giang Phong: “Anh chụp hình cho bà nhé.”
Giang Phong cười: “Ừ.”
Anh lại nói: “Em phấn chấn lên, anh sẽ chụp ảnh tập thể.”
“Mẹ buồn ngủ như lợn con.”
Từ Toa sa sầm mặt: “Giỏi lắm hai đứa quỷ con, dám nói mẹ là lợn, có ai nói mẹ ruột như vậy không? Mẹ là lợn con thì mấy đứa không phải là lợn mới đẻ hả?”
Hai đứa nhỏ cây ngay không sợ chết đứng: “Bọn con vốn dĩ là lợn mới đẻ mà, éc éc, lợn mới đẻ.”
Từ Toa không nhịn được mà phì cười, người xung quanh đến xem thượng cờ cũng phá lên cười thích thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận