Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 203. Bồi thường 1

Chương 203. Bồi thường 1
Chương 203: Bồi thường 1
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức suy nghĩ, không phải là như vậy sao?
Thực ra, chuyện này tỉ mỉ suy nghĩ một chút, sẽ cảm thấy không hợp logic, nhưng mà ai lại đi quản chuyện này chứ, ngược lại đều nghĩ theo hướng của bà Từ.
Bà Từ nói liền một mạch không nghỉ: “Tôi lại nghe nói, sau khi Bạch Liên Hoa nhận được tin anh hai cô ta gặp nạn, tại sao lại chạy lên tìm cô trước, muốn đánh cô? Cô nói xem, trong này không có chuyện gì mờ ám, ai tin chứ?”
Mọi người lại gật đầu, chính là như vậy mà.
Cũng có người nịnh nọt nhỏ giọng bồi thêm: “Đúng là có chuyện như vậy, ngày hôm qua tôi cũng nghĩ thầm, vợ Trần Nhị tại sao lại lập tức chạy đến đánh con gái lão Hồ chứ? E là trong này có gì đó, giờ cẩn thận nghĩ lại, đúng là không hợp lý mà!”
“Đúng đấy, anh hai cô ta xảy ra chuyện, cô ta lập tức nghĩ đến Hồ Hạnh Hoa, chẳng lẽ là…” Vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên sâu xa.
Ở đây đều là các chị em phụ nữ đã từng trải qua nhiều chuyện, mấy chuyện trai gái như này, họ đều hiểu rõ.
“Vậy bây giờ lại lôi kéo Từ Toa vào chuyện này…”
“E là không có lòng tốt, đúng thật, chắc chắn là không có ý tốt rồi.”
Mọi người xì xào bàn tán, ánh mắt đổ dồn về Hồ Hạnh Hoa, mang theo nghi ngờ.
Nếu như Hồ Hạnh Hoa là một cô gái đơn thuần, lúc này chỉ sợ là đã lo lắng, nhưng mà Hồ Hạnh Hoa không phải, trước khi cô ta sống lại đã hơn 40, sắp đầu 50, đối với chuyện này chuyện nọ cũng rõ như lòng bàn tay.
“Phi, các người đừng nghĩ hất nước bẩn lên người tôi, Hồ Hạnh Hoa tôi đây còn chướng mắt cái loại đó! Bà Từ, bà thôi cái kiểu muốn ăn tươi nuốt sống người khác đấy đi, tôi có lòng tốt nói cho bà...”
“Cô có lòng tốt? Ai biết giữa hai người có âm mưu gì, hay là... hai người các cô đã bày sẵn bẫy rồi, cả hai cùng nhau tính kế cháu gái tôi?” Nói đến đây, hai con mắt càng trợn to hơn, bà ấy xông lên túm đầu cả hai, vừa mắng vừa đánh: “Tao đánh chết các người, tao đánh chết hai con đàn bà độc ác nhà chúng mày! Chuyện gì cũng được, động đến tao thì được, nhưng động đến Hổ Nữu, chính là không được!”
Đại đội trưởng bị tiếng mắng chửi gào thét đến ong cả đầu, ông ta nhanh chóng chạy đến ngăn cản, nhỡ đánh nhau xảy ra chuyện gì thì sao!
Đạo đội trưởng đứng ra can ngăn, những người còn lại tự nhiên cũng xông đến hỗ trợ.
Đúng lúc này, Từ Toa cũng chạy đến, cũng không biết là cô thực sự không biết tình hình hay không, cô trực tiếp hét lớn: “Không ai được phép bắt nạt bà ngoại của tôi!”
Từ Toa gia nhập trận “hỗn chiến”, Cổ Đại Mai cũng chạy lại: “Được lắm, đây là định bắt nạt bà già trẻ nhỏ nhà tôi đấy à! Tôi không để yên cho các người đâu!”
Mặc dù nói là hỗn chiến, nhưng mà bọn họ cũng không dám đánh đại đội trưởng, trái lại xông đến chỗ Hồ Hạnh Hoa và Bạch Liên Hoa, hai bông hoa ác độc này. Muốn nói đánh nhau, hai người bọn họ làm sao là đối thủ của ba nữ đồng chí nhà họ Từ!
Hơn nữa Từ Toa đánh nhau còn có kỹ thuật.
Ít nhất dưới ánh nhìn của mọi người, Từ Toa cơ bản là không chiếm được chỗ tốt nào, Nhưng thực tế, Hồ Hạnh Hoa và Bạch Liên Hoa biết được Từ Toa ra tay rất nặng, cô cũng không phải là đồ dễ bắt nạt gì. Mọi người nhìn thì thấy, đừng thấy là ba đánh hai, nhưng mà bà Từ bị đẩy ngã hết lần này đến lần khác, Từ Toa cũng chỉ là xông vào quơ quào vài cái, đầu tóc bù xù, căn bản không thấy được cô chiếm được phần thắng nào. Muốn nói có thể đánh cũng chỉ có Cổ Đại Mai.
Thế nhưng thật sự đánh nhau, Bạch Liên Hoa và Hồ Hạnh Hoa thoạt nhìn thì không phải hạng dễ chơi, cho nên trong lòng mọi người, Cổ Đại Mai cũng đánh nhau quá giỏi rồi.
Lấy một địch hai, còn phải kéo theo hai cục nợ, thế mà còn đánh thắng!
Cổ Đại Mai: “...” Vì để làm tấm bình phong cho các nữ đồng chí trong nhà này, mà tôi đã nhọc lòng quá nhiều rồi.
Đại đội trưởng đuối sức, may mà còn có Phương Vệ Quốc, Phương Vệ Quốc vất vả lắm mới kéo được các nữ đồng chí ra khỏi trận hỗn chiến, cũng thở hổn hển: “Các người định làm loạn phải không!”
Đột nhiên hai hốc mắt của bà Từ đỏ bừng lên, nước mắt như muốn rơi xuống, tuy là tuổi già sức yếu, nhưng mà nhìn thấy mà thương, ai nhìn mà không chua xót trong lòng? Bà Từ nắm lấy tay Từ Toa, hai mắt rưng rưng nói: “Cả đời này của tôi, thời trẻ sống trong nghèo khổ, sau lại nhờ con gái và con rể giỏi giang, cũng coi như là được hưởng phúc về già. Bây giờ con gái tôi mất. Con rể tôi là đứa hiếu thảo, nhưng mà ai biết sau này nó có đi thêm bước nữa hay không? Tôi là người làm mẹ, cho dù ý nó như thế nào, tôi cũng không ngăn cản. Nhưng mà, không ngăn cản thì thôi, Tú Nhi nhà tôi cũng chỉ có mình Từ Toa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận