Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 672. Triển lãm thương mại 1

Chương 672. Triển lãm thương mại 1
Chương 672: Triển lãm thương mại 1
Từ Toa nghĩ đến buổi họp báo trước đây, mỉm cười nói: “Nói ra thì lần họp báo đó ấy, cục kêu gọi đầu tư còn hỏi dò em dây chuyền của người dẫn chương trình.”
Giang Phong: “Dây chuyền kim cương lần đó mà em lấy không phải đồ giả hả?”
Từ Toa đến chợ sỉ tìm đồ biểu diễn chuyên dụng.
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy, em nói với ông ta nếu như bọn họ có dạ hội cần dùng thì em tặng cho họ, dù sao chẳng phải đồ đáng tiền, đều là đồ giả.”
Giang Phong nhịn cười: “Cho nên anh nói mà bây giờ vẫn nên cẩn thận mấy món đồ đáng tiền thì hơn, đợi qua mấy năm nữa anh cảm thấy nền kinh tế phát triển một chút thì sẽ khác.”
Từ Toa: “Em hiểu.”
Hai vợ chồng đi vào cửa hàng, đây là một con đường cửa hàng.
Giang Phong chủ động sắp xếp mô hình lại với nhau bó lại, mà Từ Toa thì ở trong tiệm xem kỹ chỗ này chỗ kia, cô nói:
“Ai ngờ được rằng, có một ngày em có thể tùy ý lấy lấy lấy.”
Giang Phong: “Như thế này không tốt sao?”
Hai mắt Từ Toa lấp lánh, nụ cười trong vắt: “Tốt chứ, ôi???”
Nét mặt cô nhanh chóng thay đổi: “Mẹ kiếp.”
Giang Phong đi nhanh về phía trước: “Sao thế?”
Chân Từ Toa đang run cầm cập, cô chỉ vào ngăn kéo nói: “Anh xem kìa.”
Đầy một ngăn kéo đều là vàng thỏi.
Từ Toa yên lặng ngẩng đầu nhìn Giang Phong hỏi: “Anh nói xem, đây có phải đồ thật không?”
Giang Phong tiến lại gần nhìn chất liệu, gật đầu: “Thật.”
Từ Toa xúc động chân thành: “Em cảm thấy chúng ta đúng là không cần nghĩ quá nhiều. Không cần làm gì cả ngày ở đây tìm tới tìm lui thì cuộc sống sẽ không khổ được.”
Giang Phong không nhịn được bật cười nhưng mà anh cũng xúc động thật: “Món đồ này sao lại đặt ở đây?”
Từ Toa buông tay.
Cô nói: “Anh sắp xếp cái này lại đợi một lát nữa đưa đến kho của chúng ta đi.”
Giang Phong: “Được.”
10 năm trước lúc mới phát hiện “kho” của bọn họ còn rỗng tuếch, bây giờ dưới sự cố gắng của hai người họ thì hàng đã bày la liệt, trong kho hàng dưới đất vàng bạc châu báu có đủ cả.
Nếu mà nói mua được một tòa thành thì quả là khoác lác quá nhưng số tiền này mà nói mua được huyện thành nơi thôn Thượng Tiền Tiến sở tại thì Từ Toa cảm thấy hoàn toàn không phải vấn đề.
Đương nhiên điều này đại khái cũng là cô khoác lác.
Dù sao chính là rất nhiều.
Vốn dĩ Từ Toa cho rằng nhiều người lúc rời khỏi thành phố Giang Hải đều sẽ mang đồ giá trị của mình đi. Thật ra ở đây đồ cực kỳ đáng tiền chưa chắc có nhiều lắm nhưng trên thực tế độ giàu có của người dân thành phố Giang Hải vượt qua sự tưởng tượng của cô.
Nhiều lúc bạn tưởng mọi người đều xêm xêm nhau nhưng thực ra chỉ có bạn nghèo.
Quả là một câu chuyện bi thương.
Không nói chuyện khác chỉ nói “châu báu” của khoảng 10 năm nay.
Từ Toa nhặt đồ rơi cũng không ít.
Đương nhiên giống kiểu dạng này của hôm nay, Từ Toa cơ bản đều sẽ phán đoán món đồ này chắc chắn không phải đồ của chủ tiệm bởi vì bình thường cũng sẽ không đặt ở trong này. Nói cho cùng lúc đó người mượn gió bẻ măng cũng nhiều. ‘Người chết vì tiền, chim chết vì mồi’ lúc đang nguy hiểm thì càng thể hiện sâu sắc hơn.
Chỉ có điều bình thường không cầm đi thì nói rõ tình huống đã không cho phép.
Từ Toa không suy đoán những điều này nhưng lại nhìn thấy một đạo lý ở thành phố Giang Hải.
Đó chính là rất nhiều người hoàn toàn không giống với những gì bạn nghĩ.
Mà người xấu ở trên thế giới này cũng càng nhiều hơn bạn nghĩ.

Thời gian trôi rất nhanh, nếu bận rộn sẽ càng nhanh hơn nữa. Khi vợ chồng Từ Toa biết tin, họ vẫn nghĩ sẽ có đủ thời gian, nhưng cuối tháng 9 dường như đến trong nháy mắt. Triển lãm thương mại quốc tế lần thứ nhất do Bộ Thương mại nhà nước và Sở Chiêu thương tỉnh phụ trách tổ chức. Địa điểm được chọn là Thâm Quyến, đây là chuyện vô cùng trọng đại.
Bởi vì chuyện này, diện mạo của thành phố đã tốt hơn rất nhiều. Trước đây có rất nhiều người đến lấy hàng ở Thâm Quyến, thật ra nhìn khá lộn xộn, nhưng gần đây cảnh quan thành phố đã không còn gì để nói nữa. Bọn họ cũng đã chỉnh trang thống nhất cho địa điểm tổ chức lần này.
Tất nhiên tuy nói là chỉnh trang thống nhất nhưng vẫn cho các doanh nghiệp quyền vào trong trước một tuần, tuy chỉnh trang thống nhất nhưng cách sắp xếp của các doanh nghiệp chắc chắn sẽ khác nhau. Một tuần này chính là thời gian để mọi người tự sắp xếp.
Đúng như Giang Phong và Từ Toa nghĩ, vị trí của bọn họ không tốt, nằm ở hàng cuối cùng. Nhưng bọn họ có thể hiểu, buổi triển lãm quốc tế quy mô lớn như thế này, lại còn là lần thứ nhất, chắc chắn sẽ chịu áp lực rất lớn, doanh nghiệp tư nhân như bọn họ có tư cách tham gia đã là tốt lắm rồi. Vì vậy, vợ chồng Từ Toa cũng không thấy có gì là không tốt cả, lập tức bố trí người vào trong để sắp xếp. Tuy nói mọi người được vào sớm một tuần, nhưng đa số không muốn sửa sang lại từ đầu, chỉ chuẩn bị bày bàn ghế ra là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận