Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 654. Hành trình đến thủ đô 4

Chương 654. Hành trình đến thủ đô 4
Chương 654: Hành trình đến thủ đô 4
Giang Phong bật cười: “Em cứ việc khoác lác đi, dù sao cũng không thể chứng minh cô ta tới làm gì.”
Nói vậy Từ Toa không phục.
“Sao lại không thể chứng minh chứ? Cho dù cô ta ở thủ đô thì chắc chắn cũng sẽ có tin tức truyền về quê. Chúng ta hỏi thăm thử thì biết thôi. Anh tin em đi, chắc chắn cô ta có ý định này.”
Trong nguyên tác, chuyện đầu tiên Hồ Hạnh Hoa làm ở thủ đô chính là mua Tứ Hợp Viện.
Nhưng bởi vì Hồ Hạnh Hoa bây giờ và cuộc đời của Hồ Hạnh Hoa trong nguyên tác khác nhau cho nên Từ Toa không dựa trên nội dung nguyên tác mà phán đoán bất cứ chuyện gì cả. Nhưng, phàm là trùng sinh trở về. Biết giá nhà sẽ tăng nhanh thì ai mà không muốn mua nhà chứ.
Cho nên phán đoán Từ Toa như vậy, căn cứ vào việc mọi người biết giá nhà sẽ tăng nhanh.
“Hai đứa nói nhảm đủ rồi đấy.” Bà Từ nói thì nói như thế, nhưng con mắt dính lên người Hồ Hạnh Hoa lại không có chút dấu hiệu rời khỏi.
“Ba người này không có ai là chồng của cô ta cả.”
Tuy bọn họ chỉ mới thấy một lần nhưng lại nhớ rõ khuôn mặt chồng của Hồ Hạnh Hoa.
Từ Toa: “À, đúng vậy.”
Giang Phong: “Chẳng lẽ đây còn tính là chuyện bất ngờ sao?”
Giang Phong cũng rất bà tám, tính nhiều chuyện của đàn ông không hề ít hơn đồng chí nữ tí nào.
Giang Phong: “Người đàn ông đó của cô ta cũng không phải đèn đã cạn dầu, chẳng qua có thể chống đỡ, quả nhiên nếu muốn có cuộc sống tốt thì trên đầu phải có sừng. Năm đó, để giành được công việc ở nhà máy cơ giới, Hồ Hạnh Hoa không tiếc cùng trưởng phòng hậu cần có quan hệ mật thiết, hiện tại cho dù cô ta làm gì cũng không bất ngờ.”
Từ Toa gật đầu, cô nhìn ba người đàn ông, hai người ngồi hai bên Hồ Hạnh Hoa, nói chung là do vấn đề góc độ mà Từ Toa nhìn thấy một người đàn ông để tay lên váy của Hồ Hạnh Hoa.
Mà mũi chân của Hồ Hạnh Hoa thì lại đụng nhẹ lên ống quần của một người khác.
Cô 'a' một cái, run lẩy bẩy nổi hết da gà, nói: “Ăn nhanh lên rồi đi thôi, em thấy buồn nôn.”
Vừa nói xong lại nhìn qua, mặt Từ Toa gần như đen lại, vậy mà hai đứa con yêu của cô ăn dính đầy mặt, mà vịt quay trên bàn còn thừa chưa tới một nửa. Phải biết là bọn họ gọi tới hai con vịt quay đấy.
Từ Toa: “...”
Cô hết cách phải lau miệng cho hai con heo nhỏ, nói: “Sao hai đứa ăn nhiều quá vậy, ăn nhiều như vậy khó tiêu, bụng nhỏ sẽ khó chịu đấy.”
Tiểu Mộc Mộc vỗ cái bụng nhỏ đang phình lên của mình: “Con còn có thể ăn thêm nữa.”
Thủy Thủy cũng ngoan ngoãn gật đầu, tán thành với anh trai.
Từ Toa: “Buổi tối ăn nhiều sẽ khó tiêu.”
“Không sao đâu.” Tiếp tục vỗ bụng nhỏ.
Bà Từ: “Ai bảo mấy đứa cứ lo nói nhảm mà không lo ăn, có phải thấy mình ăn ít hơn con không?”
Từ Toa dở khóc dở cười: “Ăn ít gì đâu? Không phải cháu sợ bọn chúng ăn nhiều sẽ khó chịu sao?”
Cô quả quyết: “Chút nữa chúng ta đi bộ về, vừa hay có thể tiêu thức ăn.”
Cô nhìn chằm chằm vào hai đứa nhóc, nói: “Tự đi, không được ẵm.”
Bạn nhỏ bĩu môi, nhưng ngay lập tức gật đầu, 'ồ' một tiếng.
Lúc này Tiểu Triệu hơi xấu hổ: “Thật ra bọn chúng ăn không nhiều lắm, là tôi ăn nhiều...”
Giang Phong: “Cậu ăn vậy mà nhiều gì chứ, đàn ông ăn chút này không gọi là nhiều.”
Anh mỉm cười: “Tôi với cậu gần bằng nhau, ăn nhiều hơn. Có điều buổi tối tôi không quen ăn nhiều.”
Mọi người lại ăn thêm lát nữa rồi đi tính tiền, tuy nói Hồ Hạnh Hoa không nhìn thấy bọn họ nhưng tính tiền phải đi qua đó nên tất nhiên phải đụng mặt. Quả nhiên, Hồ Hạnh Hoa đang dịu dàng dụ dỗ người trước mặt thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nhiều năm như vậy rồi, ai cũng đều thay đổi.
Nhưng Từ Toa lại không thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ của thiếu nữ thoải mái đấy.
Chỉ cần quen cô thì liếc cái là có thể nhận ra.
“Từ Toa?”
Hồ Hạnh Hoa kinh ngạc đứng lên sau đó lập tức hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Phản ứng của cô ta lớn như vậy thật ra khiến cho Từ Toa hơi hoang mang, bọn họ cũng đâu thân lắm? Đâu đến mức phải tỏ ra vậy chứ?
Từ Toa nhìn hai bên một chút, nói: “Ở đây cũng đâu có khắc tên của cô, có viết ngoại trừ Hồ Hạnh Hoa ra, người khác không thể vào à.”
Sắc mặt Hồ Hạnh Hoa thay đổi một chút, lập tức lạnh nhạt nói: “Tôi đổi tên từ lâu rồi, cô không cần phải mỉa mai châm chọc thế đâu.”
Từ Toa ra vẻ vô tội: “Chúng ta không quen, hơn nữa quan hệ cũng không tốt lắm.”
Hồ Hạnh Hoa lạnh lùng nhìn Từ Toa, dường như lập tức nghĩ tới việc bên cạnh mình còn có người ngoài nên cười nhẹ nhàng một cái, làm ra vẻ dịu dàng: “Chẳng qua là lâu lắm rồi tôi không gặp người dưới quê cho nên có chút kinh ngạc mà thôi. Tôi biết cô không thích tôi cũng xem thường tôi, nhưng tôi vẫn...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận