Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 609. Phát triển 3

Chương 609. Phát triển 3
Chương 609: Phát triển 3
Sau đó lập tức nghĩ tới tính cách của Từ Toa, nhanh chóng bảo: “Tôi trở về viết kế hoạch, nên nghĩ đến cái gì đều sẽ nghĩ ra.”
Từ Toa gật đầu: “Nhanh hết sức có thể nhé.”
Trần Thịnh gật đầu đáp, nhanh chóng trở về làm việc.
Cho nên nói, lãnh đạo thế nào thì sẽ dẫn dắt ra người như thế. Từ Toa là một người dứt khoát và nhanh nhẹn, cô không thích nghe người khác oán hận và thoái thác đầy tiêu cực. Trên cơ bản có vấn đề, đều sẽ trực tiếp bày ra giải quyết vấn đề đó.
Cho nên ngược lại cũng mài giũa mấy người dưới quyền từ từ hình thành tính cách như vậy. Làm việc cũng không quá mức chần chừ, đùn đẩy sạch trách nhiệm cho người khác.
Trần Thịnh trở về bận rộn hẳn lên, mấy chàng trai dưới tay anh ta cũng lập tức làm việc, một người trong đó vừa ngáp, vừa làm việc, trông rất mệt mỏi.
Trần Thịnh ra ngoài hai lần nhìn thấy bọn họ đang ngáp, mới hơi nhíu mày, nói: “Tối qua cậu làm gì, mà hôm nay lại mệt thành như vậy?”
Chàng trai cười khổ: “Hôm qua mẹ em xem Bến Thượng Hải, em không nhịn được cũng xem cùng…”
Nói tới cái này, người bên cạnh cũng bảo: “Vợ em cũng thế, thà rằng hôm nay khó chịu, nhưng nhất định phải xem cho xong.” Anh ta cảm thán: “Thế này, cô ấy còn nói mình phải dệt cho mình một cái khăn quàng cổ màu trắng như của Bến Thượng Hải. Len đan còn không mua được, cũng không thèm nghĩ xem ở Bàng Thành chúng ta có thể dùng được ở đâu.”
Mấy người đều cười, nói đến Bến Thượng Hải, có ai không hiểu.
Bọn họ ở bên này thi thoảng cũng có thể thu được đài truyền hình của “Cảng thành”, phim đó là từ năm ngoái, nhưng bởi vì liên quan đến tín hiệu, nên mọi người chỉ có thể xem đứt quãng, nhưng năm nay thì khác. Năm nay phát lại bộ phim này, hiệu quả mà bọn họ nhận được tốt hơn chút. Tuy rằng mười giờ tối mới bắt đầu phát, liền hai tập lại thêm quảng cáo, phát xong cũng phải mười hai giờ. Nhưng vẫn thu hút rất nhiều người nửa đêm canh ba còn xem đến rất sảng khoái.
“Phùng Trình Trình rất đẹp.”
“Hứa Văn Cường cũng đẹp trai mà, mày rậm mắt to.”
Trần Thịnh nhìn bọn họ lại đánh lan man, nhanh chóng nói: “Chăm chỉ làm việc đi chứ, những chuyện này lúc nghỉ rồi nói.”
Mọi người nhanh chóng cúi đầu làm việc. Lúc này, Tiểu Triệu nhắc đến vợ muốn cái khăn quàng cổ, đột nhiên bảo: “Nếu nhà xưởng chúng ta cũng có khăn quàng thì tốt rồi, vợ em có thể trực tiếp mua luôn một cái.”
Bước chân đi vào văn phòng của Trần Thịnh dừng lại, đột nhiên đôi mắt sáng ngời.
“Đúng! Khăn quàng cổ!”
Anh ta đi lên một bước, vỗ mạnh Tiểu Trần một cái: “Thằng nhóc nhà cậu nói đúng, thực ra chúng ta cũng có thể đẩy mạnh tiêu thụ loại phong cách này.”
Lần này suýt chút nữa thì Tiểu Trần bị đánh ngớ người, Trần Thịnh nói: “Tôi sẽ bàn chuyện này với giám đốc Từ.”
Anh ta nhanh chóng đi vào văn phòng hoàn thiện ý tưởng của mình, đương nhiên không chỉ liên quan đến Bến Thượng Hải, mà còn một bộ phim rất nổi hiện tại [Người tới từ Đại Tây Dương] nữa, phim ảnh những năm này mang tới không chỉ là nhiệt độ, mà còn cả phong trào lưu hành nữa.
Giống như hiện tại tivi đang phát Người tới từ Đại Tây Dương, bộ phim này đang phát trên toàn quốc, có vài người lấy hàng còn hỏi, có loại quần mà nam chính mặc hay không? Nếu bọn họ đi theo trào lưu, vậy khỏi nói cũng biết mang lại sức nóng thế nào.
Vì bận làm kế hoạch mà cơm trưa Trần Thịnh cũng không ăn, một đám thanh niên trẻ ở trong văn phòng lặng lẽ cảm thán, chẳng trách người ta có thể làm lãnh đạo. Bọn họ không thể thiếu được một bữa, còn người ta làm lãnh đạo cơm cũng không ăn mà phải làm việc. Cho nên người ta mới có thể thăng chức.
Mà khi Từ Toa nhận được bản kế hoạch này, cũng vô cùng mừng rỡ. Cho nên, Giang Phong nói không sai, một người có thông minh đến đâu, suy nghĩ cũng có giới hạn. Người đông thì sức lớn, lời này thật sự không giả. Có thể nói, hai bản kế hoạch mà Trần Thịnh làm đều khá tốt.
Một bản liên quan đến biểu diễn thời trang, đây là ý kiến của Từ Toa, nhưng anh ta lại cố gắng nghĩ ra hết những gì có thể nghĩ được.
Mà bản còn lại xu hướng mà phim ảnh mang lại và tính khả năng của việc làm theo.
Cái này có thể kiếm tiền, Từ Toa quá khẳng định.
Cho dù là mấy chục năm sau, thích mua đồ giống với minh tinh cũng không phải ít thấy gì. Càng đừng nói đến lúc này. Lúc này, con đường tiếp nhận tin tức của mọi người chỉ có những thứ này, ngược lại càng thêm rõ ràng hơn.
“Tôi sẽ nhanh hết sức liên hệ với mấy nhà xưởng, xem có vải bò không.”
Từ Toa không chắc chắn có phải quần bò ống loe bắt đầu lưu hành từ nơi này hay không, nhưng vào khoảng những năm tám mươi, chín mươi, thứ này quả thực rất lưu hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận