Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 172. Đối sách

Chương 172. Đối sách
Chương 172: Đối sách
"Tôi phải vạch trần anh ta, tôi phải khiến anh ta đi tù mục xương." Nói xong đã muốn xông đến chỗ đại đội, Giang Phong bắt lấy cánh tay của Từ Toa, nói: "Cô hãy nghe tôi nói."
Từ Toa quay đầu lại, gương mặt giận đến đỏ ửng.
Giang Phong: "Chúng ta không thể trực tiếp tố cáo anh ta, chúng ta không có bất cứ bằng chứng nào, bọn họ hoàn toàn có thể không thừa nhận. Chỉ dựa vào những gì hai chúng ta nghe thấy sao? Không có ích gì cả. Tôi nói không được không phải vì không muốn tố cáo họ, mà không muốn đánh rắn động cỏ. Chúng ta bàn bạc kỹ hơn, phải làm cho chuyện này một khi ra tay là phải thành công. Vậy thì anh ta mới không có cơ hội trở mình. Cô tin tôi đi, dù mặc kệ là chuyện gì, không hoàn toàn chắc chắn thì đừng ra tay, chúng ta sẽ một đòn chắc thắng."
Từ Toa cắn môi, trán nhăn thành hình chữ xuyên.
Tuy rất kích động nhưng Từ Toa hiểu những điều bác sĩ Giang nói rất có lý.
Giang Phong thấy Từ Toa đã nghe thì nói tiếp: "Đầu tiên chúng ta cần xác định người được chôn ở chỗ nào sau núi. Nếu như chúng ta nói bọn họ hại người thì dù thế nào cũng phải tìm được hài cốt."
Từ Toa: "Ừm, vậy cũng đúng. Nhưng mà núi lớn như vậy, sao chúng ta tìm được chứ?"
Giang Phong cười như không cười, nói: "Để anh ta đưa chúng ta đi."
Từ Toa: "???"
Giang Phong: "Tôi có thể giả thần giả quỷ ở nhà anh ta, chỉ cần anh ta không nhịn được lên núi xem tình hình thì chúng ta có thể theo dõi anh ta."
Từ Toa gật đầu, nhưng mà cũng biết tuy chuyện này nói có vẻ rất đơn giản, nhưng mà làm được thì rất khó.
Cô đang cân nhắc mình có thể làm được gì.
Giang Phong bỗng nhiên hỏi: "Bọn họ định lúc nào thì ra tay với cô?"
Anh nghiêm túc: "Người đã chết thì sớm hay trễ một ngày cũng không có gì khác nhau. Nhưng mà họ muốn hại cô, là nguy hiểm thật sự."
Từ Toa sửng sốt một chút, nói: "Tôi cũng không biết."
Cô giang tay: "Hai kẻ ngốc đó chẳng phải vẫn chưa bàn bạc xong sao?"
Giang Phong suy nghĩ một chút, nghiêm túc dặn dò: "Cô về nhà nói với người nhà mình để lúc nào đi đâu cũng đều đi cùng cô. Hơn nữa dù Hồ Hạnh Hoa và Bạch Liên Hoa có tìm cô làm gì thì cô cũng đừng phản ứng lại. Nếu như cô cần rời khỏi thôn thì tìm tôi. Tôi giúp cô."
Ngừng lại một chút, anh lại yên lặng, rất nhanh lại nói: "Có lẽ, tôi có thể cho cô chút đồ để phòng thân."
Từ Toa mở to mắt, hỏi: "Anh định làm gì?"
Giang Phong: "Thuốc mê?"
Sau đó lại tự lắc đầu nói: "Không được, cái này mà không đủ lượng thì không thể khiến người ta ngất xỉu, mà một cô gái nhỏ như cô cũng không bịt được một người cao lớn."
Từ Toa: "..."
Cô hỏi: "Không phải là có loại thuốc mê chỉ cần thổi một cái đã bất tỉnh sao?"
Giang Phong: "Mấy chuyện này chỉ là lừa người.”
Từ Toa: Quả nhiên mấy chuyện trong TV đều là gạt người.
Cô bực bội lầm bầm: "Tôi cứ tưởng là có thật."
Giang Phong: "... ... Cô có thể nói chuyện khoa học một chút không?"
Từ Toa: "... Một người có thể xuyên vào một thành phố trống không như tôi, anh nói có khoa học không?"
Giang Phong: "..."
Hai người yên lặng nhìn nhau, Từ Toa ưỡn ngực ngẩng đầu: "Tôi không nói chuyện khoa học, chỉ nói đúng."
Giang Phong: "... Được rồi."
Giang Phong: "Để tôi nghĩ cách khác..."
Từ Toa thấy Giang Phong lại trầm tư, lập tức giơ tay lên nói: "Không sao, anh không cần nghĩ nhiều, tôi có cách."
Khinh thường cô là kẻ bất tài sao?
Vẻ mặt Từ Toa nghiêm túc: "Buổi tối tôi có thể tìm được đồ có thể sử dụng."
Giang Phong nhìn trời một cái, thấp giọng: "Xem ra hôm nay trời sẽ không mưa."
Từ Toa hiểu rõ ý anh, vỗ vai anh nói: "Yên tâm đi, tự tôi đi không sao cả."
Giang Phong: "Có chuyện phải nói với người trong nhà."
Từ Toa lẩm bẩm: "Nhưng mà tôi sợ họ lo lắng."
Giang Phong nghiêm túc: "Cô không nói họ không biết gì cả, mới thật sự đáng lo. Người một nhà là cần phải dựa dẫm lẫn nhau."
Tuy anh đã không còn người nhà, nhưng mà vẫn nhớ rõ lúc ba bốn tuổi. Lúc đó cả nhà chạy nạn, nhờ dựa vào nhau mới có thêm một cơ hội sống. Ánh mắt Giang Phong cực kỳ nghiêm túc, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng tin.
Từ Toa nhẹ nhàng ừ một tiếng nói: "Tôi biết rồi."
Giang Phong bật cười, cực kỳ đẹp, lúc này Từ Toa đã cảm thấy học không giỏi cũng là một sự thiệt thòi đó. Giang Phong cười đẹp như vậy, Từ Toa cũng chỉ nhận xét là "đẹp", cũng không biết dùng từ gì khác để miêu tả, cô hoàn toàn không biết diễn tả.
Nếu như cô có đi học thì có phải sẽ có thể viết luận văn trăm nghìn chữ không?
Giang Phong không biết tâm tư của Từ Toa, anh nói: "Đi, tôi đưa cô đến đại đội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận