Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 681. Thay đổi cuộc đời

Chương 681. Thay đổi cuộc đời
Chương 681: Thay đổi cuộc đời
Bởi vì quan hệ anh em tốt, anh ta bán công việc với giá 500 tệ, gần như cho một nửa. Nhưng lại không ngờ, sau khi lấy được công việc, đứa em trai thân thiết luôn lấy lòng anh ta lại thay đổi sắc mặt, lễ mừng năm cứ luôn sỉ nhục anh ta, xem thường anh ta.
Theo như anh ta nghĩ, người anh trai này lựa chọn xí nghiệp tư nhân chính là một việc ngu xuẩn.
Hơn nữa còn nói với bên ngoài là anh ta ngu xuẩn, không nghĩ tới tình anh em, một công việc còn đòi tiền, thật sự không xem anh ta là anh em.
Anh ta mới hiểu được vợ anh ta nói gì.
Thật ra nhiều năm như vậy cũng chỉ là giả dối để dụ dỗ anh đưa ra nhiều tiền mà thôi, bây giờ không còn giá trị lợi dụng nữa nên bị một cước đá văng ra. Thậm chí mua công việc với giá 500 tệ còn là ba mẹ của bọn họ đưa tiền ra nữa.
Dùng việc anh ta chưa kết hôn để đòi chi phí trong gia đình.
Có thể bạn cho rằng tiền này để cho anh ta?
Không phải vậy, ba mẹ của anh ta bắt anh ta đưa tiền dưỡng lão trong vòng 10 năm, một tháng mười tệ, một năm 120 tệ. Bằng một phần ba tiền lương của vợ anh ta rồi. May mà bên nhà mẹ vợ của anh ta cũng không phải đèn đã cạn dầu. Hai bên làm ầm ĩ xong, từ khoảng phí dưỡng lão kếch xù là 120 tệ biến thành tổng cộng là một nghìn tệ, bán đứt ba mươi năm phí dưỡng lão, hai bên không cần lui tới nữa, thậm chí còn ký hợp đồng.
Không phải chặt đứt quan hệ mà là bồi thường ba mươi năm phí dưỡng lão.
Không thể không nói ba mẹ vợ Trần Thịnh rất có tâm cơ, chặt đứt quan hệ này nói không dễ nghe. Nhưng bù lại ba mươi năm tiền dưỡng lão thì nói thế nào cũng rất có lý.
Hơn nữa ba mẹ Trần Thịnh đều đã hơn 50.
Sợ là bọn họ sẽ không sống thêm được ba mươi năm nữa.
Đây cũng là nguyên nhân ba mẹ Trần Thịnh đồng ý.
Đó là một cặp ba mẹ khá thiên vị, ban đầu không tỏ ra gì để dụ anh ta chi tiền, bây giờ biết anh ta không có công tác lại thay đổi sắc mặt ngay. Không phải bọn họ ngu ngốc đến mức đó, chỉ biết “mổ trâu lấy bốn lạng thịt”, mà là bọn họ cảm thấy Trần Thịnh không có công việc lại muốn dựa vào vợ, trong nhà còn có ba đứa nhỏ, vậy chắc chắn không được.
Chỉ có thể nói là bọn họ rất thiển cận.
Tuy tình trạng Trần Thịnh ở đơn vị cũng không tệ nhưng thật ra lúc mới đi làm nhà bọn họ rất loạn, anh ta không chỉ cãi nhau trở mặt với em trai mà còn không hề đến cửa nhà ba mẹ anh ta nữa. Cũng vì vậy mà anh ta nghẹn một hơi muốn làm cho thật tốt.
Cũng may bên Thủy Mộc phát triển rất nhanh và rất tốt, với tư cách là trưởng phòng bộ phận tiêu thụ, bây giờ Trần Thịnh tốt hơn trước kia nhiều.
Lúc ấy, vì đưa phí dưỡng lão mà anh ta đã mượn của mẹ vợ 500 tệ, cũng đã trả hết từ lâu rồi.
Ai bảo một tháng tiền lương của anh ta hơn 100 chứ, cộng thêm mấy khoảng tiền thưởng linh tinh, tiền thưởng tết và một chút trợ cấp khác nữa nên ít gì một năm cũng được 2000 đấy. Ai mà ngờ được chứ, lúc anh ta làm chức phó phòng bộ phận tiêu thụ của xí nghiệp nhà nước một năm cũng chỉ được 500 tệ.
Đương nhiên chỗ bộ phận tiêu thụ này có lợi lộc nhưng anh ta lại không có.
Thứ nhất, anh ta không thể vượt qua cánh cửa của chính mình, thứ hai, trưởng phòng bọn họ chèn ép anh ta, sợ bị anh ta giành quyền lợi, đề phòng anh ta khắp nơi.
Cho nên bây giờ đối với Trần Thịnh mà nói, không còn gì tốt hơn nữa, mỗi ngày đều vô cùng hăng hái.
Ai bảo cấp trên của bọn họ thật sự rất hào phóng!
Chỉ cần bọn họ làm được thì chắc chắn tiền thưởng sẽ không ít.
Dựa vào làm chuyện mờ ám để kiếm tiền, so với đường đường chính chính kiếm tiền, có giống nhau không?
“Giám đốc Từ, cô yên tâm, buổi chiều chúng tôi sẽ tiếp tục làm tốt.”
Từ Toa cười nói: “Chúng ta đã làm nhiều chuẩn bị như thế, sẽ không quá kém đâu.”
Cô nhìn về phía sandwich, hỏi: “Ăn quen không?”
Chỗ bọn họ toàn là quần áo, chắc chắn không thể ăn một số món ăn có hương vị rõ ràng ở đây được, món sandwich này rất tiện. Đây là Từ Toa sắp xếp nhà ăn của bọn họ làm, đặc biệt đưa đến đây.
Cô thì cảm thấy ăn rất ngon nhưng lại không biết người khác ăn có quen không.
“Ngon! Mới vừa rồi có một người nước ngoài tới đây nói rất nhiều, sau đó muốn một cái.”
Thật sự may mà bọn họ làm nhiều, nếu không thì sẽ không đủ.
Từ Toa bật cười: “Không phải ở đây bao cơm sao?”
Trần Thịnh nói nhỏ: “Mấy người nước ngoài đó phàn nàn thức ăn không ngon.”
Từ Toa: “Không phải nhà khách tiếp đãi cơm Tây sao? Bọn họ không thích à?”
Cô thấy khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận