Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 742. Cuộc sống thay đổi 1

Chương 742. Cuộc sống thay đổi 1
Chương 742: Cuộc sống thay đổi 1
“Thời tiết ở bên này thật tốt.”
“Đứng trên cao nhìn ra xa, không khí hiển nhiên tốt rồi ạ.”
Mọi người anh một câu tôi một câu, ngược lại thầy Nghiêm nói với Giang Phong: “Nếu em khó xử, cứ để thầy nói với ông Viên.”
Giang Phong lắc đầu, đáp: “Không cần đâu ạ, em trở về bàn bạc với vợ em một chút.”
Thầy Nghiêm nhìn Từ Toa đứng ở trong đình nghỉ mát, cười bảo: “Vợ em vô cùng có sức sống, rất hợp với em.”
Giang Phong mỉm cười: “Lời này thầy nói cứ như thể em không có sức sống ấy.”
Thầy Nghiêm nhướn mày: “Nếu là em trước kia, có thể không nói ra được lời này đâu.”
Giang Phong: “Con người sẽ thay đổi mà thầy.”
Thầy Nghiêm nở nụ cười, đáp: “Con người sẽ thay đổi, nhưng có một vài chuyện từ trong xương cốt thì không.”
Ông rất vui vì có thể nhìn thấy Giang Phong khiêm tốn như vậy, ngược lại không uổng phí năm đó ông ấy lo lắng cho anh.
Thầy trò hai người đứng ở một bên, tán gẫu về tình hình những năm này, vốn dĩ, năm đó sau khi thầy Nghiêm rời đi, tới bên này cũng muốn làm giáo viên. Nhưng loại công việc này không phải nói ông muốn thế nào thì như thế đó, trong biến động vô tình, ông ấy không làm giáo viên, ngược lại vì bất ngờ cứu người mà được bệnh viện chấp nhận, tiến vào bệnh viện. Bằng cấp của thầy Nghiêm là chuyên ngành y khoa du học ở nước Anh, chính vì vậy, cũng được xem là khá hợp ý.
Thầy Nghiêm nói: “Em xem, lần này, thầy ở bên đó làm mười bảy năm.”
Nghe tình hình của Giang Phong, thầy Nghiêm cũng vỗ vai anh, nói: “Lên núi ở ba năm cũng khó cho em quá.”
Giang Phong: “Thực ra cũng rất tốt ạ, ba năm này ngược lại cũng rèn ra tính cách cho em.”
Hai người lại nói chuyện một lúc, ngược lại càng ngày càng cảm thấy khí hậu bên này thật tốt, non xanh nước biếc.
Giang Phong đưa ba mẹ con Từ Toa về nhà, nói với cô: “Tối nay có thể anh sẽ về muộn.”
Từ Toa gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
“Tạm biệt ông.” Bạn nhỏ ngoan ngoãn cũng không quên chào.
Cái miệng của hai bạn nhỏ vô cùng ngọt ngào.
Từ Toa giao hai đứa trẻ cho Tiểu Triệu, còn mình thì trở về tòa nhà văn phòng, vừa vặn đụng Lâm Châu đang định ra ngoài. Từ lúc Lâm Châu tới bên này đến bây giờ, chẳng qua cũng chỉ hơn một tháng chưa đến hai tháng, vậy mà cô đã thấp thoáng cảm thấy cậu bé lại cao lên một chút, nhưng cũng đen hơn một chút.
“Giám đốc Từ.”
Từ Toa: “Em đi đâu vậy?”
Lâm Châu: “Em đi một chuyến tới chợ bán sỉ kiểm kê, sau đó sắp xếp một lô đơn đặt hàng sau.”
Từ Toa: “Được, em đi đi.”
Lâm Châu đi rất nhanh, đi đến sân thì lấy xe đạp đạp ra ngoài.
Từ Toa nhìn bóng lưng của Lâm Châu, sau khi trở về văn phòng, cô hỏi Lý Lan: “Anh em Lâm Châu làm việc thế nào?”
“Rất tốt, đầu óc của Lâm Châu nhanh, con người chịu khó lại dám liều. Bây giờ em gái cậu bé đang ở phân xưởng một, tuy rằng là người mới, nhưng bởi vì quen tay, cho nên cũng rất tốt.”
Nói như vậy, Từ Toa cũng yên tâm. Anh em Lâm Châu không thuộc trách nhiệm của bọn họ, nhưng chăm sóc hỏi han một chút chung quy cũng vẫn được.
Từ Toa lại dặn dò một vài tình hình ở công ty, lúc này mới dựa lên ghế suy nghĩ, Cô nhìn ra được, hôm nay ông Viên đó rất động lòng với ngọn núi của nhà cô. Cũng như vậy, vẻ mặt của ông Trình và thầy Nghiêm cũng rất rõ ràng. Hiển nhiên bọn họ đều không nhắc gì cả.
Nhưng Từ Toa cũng không phải đứa ngốc.
Dường như mọi người đều vô cùng thích môi trường xanh um tươi tốt.
Lúc đầu làm thủ tục Từ Toa đã cân nhắc đến điểm này, nếu xây nhà, hiển nhiên có thể. Nhưng làm như vậy cũng có lợi và có hại. Lợi là giống như điều mà Giang Phong lo lắng, chỉ có một nhà bọn họ, không an toàn, thêm người cũng có hơi người hơn.
Mà hại là ở chỗ người đông sẽ hơi loạn một chút.
Cô trầm ngâm nửa ngày, cảm thấy thực ra cái trước vẫn càng khả thi hơn. Nếu như cô sợ hỗn loạn, hoàn toàn có thể khống chế số lượng một chút. Nếu công trình xây dựng hơi lớn một chút, dựa theo vị trí hiện tại, sáu căn biệt thự cũng không nhiều cho lắm. Từ Toa viết và vẽ lên quyển sổ, cũng bắt đầu quy hoạch.
Thực ra nghĩ tới, nếu bây giờ xây, cho dù tạm thời không bán nhưng xây vẫn tốt hơn. Nếu đợi qua vài năm nữa, có khả năng chính sách sẽ hoàn toàn khác hẳn. Năm tám mươi và năm chín mươi khác nhau, năm chín mươi và sau năm hai nghìn cũng khác nhau.
Về phần trước đó cô xuyên không, lại càng là cuộc sống thay đổi từng ngày.
Cô hạ quyết tâm, nhìn ghi chép dày đặc trên quyển sổ, không nhịn được mà nở nụ cười. Tuy xưởng quần áo Thủy Mộc bọn họ là một cỗ máy kiếm tiền vận hành tốc độ cao, nhưng bản thân cô thật ra cũng là một cỗ máy tiêu tiền vận hành tốc độ cao.
Cũng may, bây giờ bọn họ cũng không có hình thức đầu tư cổ phần gì, vợ chồng bọn họ nói là tính, bằng không thật sự khó làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận