Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 58. Đi làm lại

Chương 58. Đi làm lại
Cảm ơn bạn HoaNguyen85hp đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^
Chương 58: Đi làm lại
Từ Toa chia thuốc xổ giun và canxi cho mọi người, nói: “Uống hết trước mặt cháu đi.”
Nói như vậy không phải rất dọa người sao?
Không biết còn thật sự tưởng là muốn hạ độc chết người.
Hoặc là kiểu muốn chắc chắn nhìn thấy người đó chết trước mặt mình vậy.
Nhưng mà cả nhà họ Từ ai nấy đều nghe lời ăn viên canxi, không hề phản đối.
Đơn giản vì họ vốn tin tưởng Từ Toa vì muốn tốt cho họ, dù sao thì nếu không vì tốt với họ thì cũng đâu cần tốn nhiều tiền mua đồ vậy chứ.
Bà Từ là người đầu tiên bỏ viên canxi vào miệng, lập tức mở to mắt, ừ một tiếng nói: “Cái này như kẹo vậy, rất ngọt, còn có mùi hoa quả không miêu tả được.”
Nghe bà Từ nói vậy, Từ Sơn và Cổ Đại Mai cũng nhanh chóng ăn thử, cô nhóc cũng nhìn trái nhìn phải một chút, chỉ mỗi con bé không có nên bẹp bẹp miệng nhỏ muốn khóc.
Từ Toa đưa thuốc xổ giun cho con bé, nói: “Nào, ăn đi.”
Nhóc con nhanh chóng nhận lấy, há lớn miệng bỏ vào, lập tức híp mắt lại, thỏa mãn.
Nếu như có người nhìn trộm thì chắc chắn sẽ bị dọa giật mình, đang yên đang lành một nhà không hề bệnh tật lại có vẻ mặt kích động ngồi thành hàng uống thuốc.
Nhưng mà người nhà họ Từ bọn họ lại thấy “thuốc bổ” ăn ngon như vậy, sao lại có thể gọi là thuốc được, ngọt lịm, rõ ràng là kẹo mà. Từ Sơn ăn xong còn chẹp miệng nói: “Đây không phải là kẹo sao? Sao lại ngọt như vậy chứ, của cậu còn có vị táo.”
Cổ Đại Mai dùng sức gật đầu: “Đúng đúng đúng, của mợ cũng vậy.”
Bà Từ: “Của bà lại không phải...”
Từ Toa: “Của người già, người lớn và trẻ em không cùng loại, sau này hàng ngày đều sẽ phát cho mọi người.”
Cô giải thích: “Không phải cháu muốn giữ vì không muốn trực tiếp giao cho mọi người. Mà là thứ này đắt lại không dễ mua, cháu sợ đưa trước thì mọi người sẽ không nỡ ăn, để dành lại hết. Dù sao ngày nào cháu cũng chia cho mọi người, đợi chúng ta ăn một thời gian đã rồi tính.”
Bà Từ sờ mũi một cái, cháu ngoại gái này thật sự là nhìn thấu lòng mình, nếu như đưa cho bà, thật đúng là không nỡ uống.
Bỗng bà ấy nghĩ đến gì đó, cau mày nói: “Sao cháu lại bỏ tiền ra mua cái này? Sức khỏe của bà vẫn tốt, cậu mợ cháu cũng rất rắn chắc, làm gì cần đến thuốc bổ?”
Liếc nhìn cháu gái, còn nói: “Cháu xem, Nữu Tể cũng cứng cáp hơn những đứa trẻ bình thường.”
Từ Toa yếu ớt cười, dựa vào người bà Từ: “Mua cũng mua rồi, bà cũng đừng trách cháu.”
Cô mở to mắt nói mò: “Cái này đắt không thua gì trứng gà, muốn trả lại người ta cũng sẽ không cho.”
“Cháu giữ lại để tự dùng từ từ đi...”
Từ Toa nghiêm mặt nói: “Vậy không được, cái này có hạn sử dụng, để qua thời gian thì sẽ hết tác dụng.”
Lòng bà Từ xót xa, Cổ Đại Mai đứng bên cạnh ôm lấy bụng mình, cứ như là thứ ăn vào không phải là thuốc xổ giun và viên canxi mà là vàng.
“Ôi chao...”
Từ Sơn lẩm bẩm: “Hèn gì ăn ngon như vậy.”
Tuy là Từ Toa không lớn tuổi lắm, làm việc cũng không hoàn hảo, nhưng mà cũng cố gắng để cải thiện bản thân, cô nói: “Cũng có loại viên canxi không ngon, phải xem giá đó. Dưới tình huống bình thường, chắc chắn là sẽ rẻ hơn, mùi vị cũng không cần bàn đến, chẳng qua nếu như chủ động nói là mình muốn loại tốt nhất thì người ta cũng không ngại kiếm số tiền này, đúng không?”
Vừa nói vậy thì cả nhà đều vỡ lẽ, cảm giác mình đã hiểu.
Bà Từ vỗ bàn một cái nói: “Bình thường mấy đứa ra ngoài nói chuyện giữ mồm giữ miệng chút, cái gì nên nói, cái gì không nên nói phải tự hiểu rõ.”
Nếu như danh tiếng tiêu tiền như nước bị truyền ra ngoài vậy thì sẽ khó bàn chuyện kết hôn.
Từ Toa cũng đã mười sáu, không bao lâu nữa là cũng đến tuổi lấy chồng rồi.
“Hổ Nữu Nhi, đợi mấy ngày nữa cháu mua ít đồ đến công xã thăm dì Du của cháu đi.”
Từ Toa: “Ai?”
“Phó trấn Du.”
Từ Toa: “Ồ.”
Từ Toa vươn vai nói: “Bà ngoại, cháu định ngày mai sẽ đến đội làm việc.”
Bà Từ nhíu chặt mày, nói như đúng rồi: “Đến đội làm gì? Cháu cứ nghỉ ngơi đi? Dù sao cháu đi làm thêm một ngày hay nghỉ bớt một ngày thì tiền lương cũng như nhau.”
Chuyện này khác với việc chấm công của họ.
Từ Toa làm nũng nói: “Cháu ở nhà không có gì làm cũng buồn bực, hơn nữa cháu đi làm, đến lúc đó đi thăm dì Du cũng có thể nhờ cậy chút chuyện công việc. Nếu không... cháu nói gì với dì ấy chứ? Bà nói xem có đúng không?”
Bà Từ thấy cô đã tính toán trước, gật đầu: “Vậy cũng được.”
Từ Toa bật cười, nụ cười vô cùng xán lạn, bà Từ xoa đầu cô nói: “Đến đội cũng đừng dại chuyện gì cũng xen vào, tránh bị bắt nạt.”
Từ Toa nhanh chóng gật đầu, dạ một tiếng, giọng trong trẻo: “Cháu biết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận