Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 266. Gặp nạn 4

Chương 266. Gặp nạn 4
Chương 266: Gặp nạn 4
Nếu trước khi cô xuyên qua, có người nói chuyện nháo quỷ, cô nhất định sẽ không tin, nhưng với tình huống trước mắt, mọi người đều tin đấy!
Thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng nếu chuyện này có thể khiến cho một nhà toàn là quỷ lười biếng trở nên chăm chỉ, siêng năng hơn thì Từ Toa cũng cảm thấy, đây là một chuyện tốt đấy.
Từ Toa: “Thật ra tôi cảm thấy chuyện đứa con trai thứ hai của nhà họ Bạch bị bắt đối với nhiều người cũng là một chuyện tốt. Nhưng tôi không ngờ, chuyện này lại bắt đầu khi chúng ta đi nghe lén... Ồ… tiếng gì vậy!”
Giang Phong kéo và giữ chặt Từ Toa lại, nói: “Cô cách xa tôi một chút, tìm một cái cây trèo lên đi.”
Từ Toa: “... Nhưng tôi không biết trèo cây!”
Tuy không biết trèo cây nhưng tế bào vận động của Từ Toa rất tốt, nhanh chóng chạy lại một cái cây cổ thụ, bắt đầu khó khăn trèo lên, vội vàng để không gây thêm phiền phức cho Giang Phong!
Lúc Từ Toa đang trèo, một con lợn rừng đã chạy tới chỗ Giang Phong, Giang Phong lập tức cầm cây đao của mình ra.
Từ Toa: “Mẹ kiếp!”
Giang Phong đặt một con dao đốn củi bên trong giỏ trúc, tuy là dao đốn củi nhìn qua không đáng chú ý, nhưng sức mạnh lại không nhỏ, anh quay người một cái né cú húc của lợn rừng, đồng thời quơ cánh tay, cho lợn rừng một dao.
Lợn rừng bị chọc giận, 'ngao' một tiếng, lại lao đến.
Giang Phong giơ tay chém xuống, động tác nhanh gọn hung ác, qua hai ba đợt, lợn rừng lập tức ở thế yếu, nhưng cứ vậy nó lại càng hung hăng hơn, giống như không sợ chết vậy.
Lúc này Từ Toa giống như con lười đang đu trên cây, cũng không trèo lên nữa, cứ như vậy nhìn về phía một người một lợn.
Thật ra tuy đánh nhau không ít, nhưng học sinh trung học đánh nhau thì có là gì chứ!
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh chém giết lưu loát như vậy, bọn họ đánh nhau khác với zombie. Quả nhiên đánh nhau thật đáng sợ hơn trên phim nhiều. Nhưng thân thủ Giang Phong rất tốt, khiến cho trận đấu này lộ ra vẻ đẹp trai lạ thường.
Lại một đợt đánh qua lại nữa, cuối cùng lợn rừng cũng chịu không nổi, ngã 'huỵch' xuống đất.
Giang Phong nhìn về phía Từ Toa: “Cô không sao chứ?”
Từ Toa gật đầu: “Không sao.”
Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, vừa mới nói xong thì cảm giác Giang Phong bất ngờ ném con dao qua đây.
Từ Toa: “Mẹ nó!”
Dao của anh cắm trên cây, Từ Toa vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một con rắn: “Á á á!”
Cô buông tay ra ngã xuống đất, đúng lúc này, đột nhiên cảm giác được một trận rung lắc, dưới chân Từ Toa rung lắc, chấn động dữ dội làm cho cô lăn ra, chợt nghe Giang Phong gọi: “Từ Toa!”
Tiếng đá vụn rơi xuống, Từ Toa lập tức cảm thấy mình bị trượt xuống, ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Giang Phong kéo Từ Toa lại, anh nhanh chóng túm cái sọt của Từ Toa, hất dây thừng phía sau lên, quấn quanh thân cây, lúc này đá vụn lại rơi thêm nữa... đất rung núi chuyển càng dữ dội hơn.
Từ Toa cảm giác mình cả người mình đều lơ lửng giữa không trung, cô không có điểm tựa, chỉ có tay Giang Phong giữ chặt cô.
Đông tác Giang Phong rất nhanh, anh cao giọng: “Giữ cho thật chặt, cô đừng buông tay đấy.”
Dưới tình huống như vậy, một tay anh giữ dây thừng, một tay giữ Từ Toa, mặt đã đỏ bừng: “Đừng buông tay, đừng bao giờ buông tay.”
Động đất cứ như không có điểm dừng vậy, Từ Toa cảm thấy hoa mắt chóng mặt càng rõ ràng hơn, cô mạo hiểm cúi đầu nhìn thoáng qua, khi nhìn xuống, lòng cô lại rõ hơn, nếu chỗ này của cô sập, chỉ sợ phía dưới sẽ là vực sâu vạn trượng.
Từ Toa giữ vững tinh thần ngẩng đầu, nói: “Anh giữ chặt tôi hết mức nhé, tôi không muốn chết đâu.”
Lúc này mặt của cô cũng đã đỏ bừng: “Nhưng nếu như anh không chịu nổi nữa thì cứ buông tay, nhất định phải đảm bảo an toàn của mình...”
“Im miệng, tôi sẽ không buông đâu!” Giang Phong vội vàng ngắt lời cô, thử quấn một đầu dây thừng khác lên người mình, cảm giác rung chuyển vẫn còn nhưng Giang Phong vẫn đang cố gắng: “Đừng sợ, tôi sẽ kéo cô lên. Tôi nhất định sẽ cho kéo cô lên.”
Từ Toa: “Ừ!”
Động đất vẫn không giảm bớt, cổ tay Từ Toa bị nắm đến đỏ bừng, nhưng hai cánh tay cô đều nắm Giang Phong: “Tôi sẽ cố gắng, tôi cũng sẽ cố gắng.”
Cuối cùng Giang Phong cũng quấn mình xong, đang muốn nói chuyện, cảm giác rung chuyển càng rõ ràng hơn, trong lúc đó Giang Phong lại trượt ra một chút.
Từ Toa kêu lên.
“Không sao, không sao đâu!” Giang Phong an ủi cô, anh dùng lực kéo cô: “Bình thường chỗ chúng ta không có động đất, cho dù có, cũng sẽ không nghiêm trọng, cô đừng sợ. Tôi sẽ cứu cô, tôi nhất định sẽ cứu cô! Tôi đưa cô lên núi như thế nào thì sẽ đưa cô xuống núi như vậy. Cho dù cô không thể xuống núi, tôi cũng sẽ không xuống một mình...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận