Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 774. Vườn bách thú 1

Chương 774. Vườn bách thú 1
Chương 774: Vườn bách thú 1
Nó vớt mì ra đưa cho bạn nhỏ, mỗi người được chia một bát, đừng thấy chú gấu béo ú, nhưng chia bát lại rất nhanh, các bạn nhỏ ai nấy cũng được ăn mì, tiếng kinh ngạc oa oa vang lên không ngừng, đám trẻ há to miệng ăn mì, sau đó húp nước dùng.
“Ngon quá!”
“Ngon quá đi!”
Chú gấu vỗ bụng.
Lúc này, một người đàn ông qua đường soi mói: “Lại còn phải nấu, bất tiện thế!”
Chú gấu giống như làm ảo thuật lấy ra một phích nước nóng, trực tiếp bỏ mì vào bát, sau đó rót nước nóng vào và đổ gói gia vị vào, rồi úp đĩa lên: “Ủ ba phút là có thể ăn.”
“Thế vẫn phiền phức.” Người này thể hiện sự bới móc một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Chú gấu trực tiếp xé gói mì ra, đưa cho anh ta, nói: “Cũng có thể ăn trực tiếp.”
Người đàn ông xấu xí cắn một miếng, sau đó đôi mắt sáng ngời, há to miệng ăn hết sạch, rồi lại lấy mì đã ủ xong, há từng miếng to ăn sạch, rồi giơ ngón cái: “Ôi, ngon quá, thơm quá.”
Chú gấu hất cằm lên đầy kiêu ngạo, nói: “Tất cả mọi người đều thích ăn, mì ăn liền Đầu Bếp Gấu, bạn xứng đáng có được!”
Quảng cáo cũng không dài, nhưng hình tượng gấu nâu thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, mà mì gói trong tay nó cũng thu hút sự tò mò của mọi người. Vừa có thể ăn sống, vừa có thể úp ăn, lại có thể nấu ăn, tiện lợi như vậy. Hình như hoàn toàn khác với mì sợi.
Quảng cáo xong được một lúc, lúc này mọi người mới phản ứng lại được, đột nhiên a một tiếng kêu lên, cảm thán: “Thứ này cũng đẹp quá rồi thì phải?”
“Đây chính là mì gói chúng ta sản xuất sao?”
“Đám trẻ ăn nhìn ngon thật.”
“Đó là giả hả?”
“Sao có khả năng được, mọi người biết giả bộ, nhưng làm sao trẻ con biết giả bộ được, cậu nhìn vẻ thỏa mãn trên gương mặt nhỏ của tụi trẻ đi, nhìn là biết ngon rồi.”
“Ôi không phải chứ, mua ở đâu vậy? Công ty chúng ta có bán không? Tớ cũng thèm…”
“Có mỗi cậu thôi chắc, tớ không thèm sao?”
Mọi người giống như ong mật, đều ùa vào nhà ăn xem quảng cáo, rồi lập tức, lại ong ong ong không ngừng.
Công ty bọn họ mang tới kích thích rất lớn, mà cũng như thế, lúc này một nhà ngồi ở phòng khách xem ti vi cũng nhìn thấy quảng cáo này, vừa xem xong, đám trẻ trong nhà đã kêu: “Con muốn ăn mì ăn liền, con cũng muốn ăn mì ăn liền!”
Người làm mẹ đang ở bên cạnh đan áo lông, nói: “Ôi trời con trai, con đừng nhảy nữa, ngày mai mẹ sẽ đi xem thử. À ba nó, cửa hàng tổng hợp của các anh có không?”
Lúc này, người chồng ngồi trên ghế sô pha lập tức lấy lại bình tĩnh: “Hóa ra là cái này! Có, sẽ có! Em đợi anh, anh ra ngoài một chuyến!”
Rất nhanh, anh ta đã lập tức lấy quần áo rồi ra khỏi cửa, mấy ngày trước có một nhân viên nghiệp vụ tiêu thụ gì đó ở Thâm Quyến qua đây, anh ta nhớ là Sở Thú Rừng gì đó, cái gì mà Đầu Bếp Gấu, nhưng thân là quản lý công ty bách hóa, anh ta cũng không dám quá tùy tiện, nhưng vừa nhìn thấy quảng cáo này, thân là một người khôn khéo, anh ta lập tức cảm giác được cơ hội kinh doanh.
Anh ta nhanh chóng chạy tới nhà lãnh đạo già của bọn họ, rất nhanh đã quyết định được chuyện này.
Mà cùng lúc đó, điện thoại của xưởng thực phẩm cũng nhiều lên, rõ ràng đã tối rồi, mà cứ cố tình tiếng chuông vang lên không ngừng. Cổ họng của hai đồng chí phụ trách trực ban đều sắp bốc khói.
Bọn họ quả thực không dám tin, còn có những chuyện này: “Alo, đây là công ty trách nhiệm hữu hạn Sở Thú Rừng… ồ, mì ăn liền. Vâng vâng vâng, được được, ngài đợi một chút, để tôi ghi lại…”
“Cái gì, ngài hỏi mì ăn liền sao?”
“Ngài là quản lý của công ty thu mua Giang Châu…”
Tiếng di động vang lên không ngớt, trong tivi chỉ để một số điện thoại, nhưng điện thoại này cũng không có thời gian nghỉ ngơi, chân trước vừa cúp, chân sau đã tới.
Người người trực ban trong số đó thấy không ổn, lập tức nói: “Cậu đi gọi trưởng phòng Lữ tới đi.”
Tiểu Lữ làm việc ở Thủy Mộc không tồi, cho nên tới xưởng thực phẩm được làm chủ quản tiêu thụ. Tuy rằng phần lớn nhân viên nghiệp vụ dưới tay đều đã ra ngoài, nhưng anh ta vẫn luôn tọa trấn ở đại bản doanh. Quảng cáo hôm nay vừa kết thúc, anh ta đã nhanh chóng đi tới văn phòng, trên đường vừa vặn gặp được người ra ngoài tìm anh ta.
Anh ta vội vàng đi vào trong, hỏi: “Nhân viên nghiệp vụ của chúng ta có gọi về không?”
“Có, Tiểu Cao ở bên thành phố Thượng Hải đã bàn xong hai nhà, còn có Tiểu Vũ…”
“Được, bây giờ tôi qua đó ngay, trợ lý Lâm tan làm chưa? Chưa tan làm anh đi tìm trợ lý Lâm một chút, cậu ấy nắm chắc lượng hàng tồn kho và tiến độ sản xuất, anh cứ nói tôi mời cậu ấy qua đây giúp.” Tiểu Lữ biết rất nhiều công tác có liên quan đến hơn một bộ phận, nhưng Lâm Châu là trợ lý của Giang Phong, con người cậu bé cẩn thận tỉ mỉ, trong lòng cũng có tính toán, có cậu bé cũng gánh được bao nhiêu người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận