Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 646. Một công đôi việc

Chương 646. Một công đôi việc
Chương 646: Một công đôi việc
Giang Phong nhìn nụ cười của chúng, nói: “Nếu đây đúng là chuyến du lịch đầu tiên của nhà ta, anh thấy chúng ta không nên đi Nội Mông, ở đấy không thích hợp lắm để đi du lịch. Chuyến đầu tiên, chúng ta chọn thủ đô Bắc Kinh có được không?”
“A! Bắc Kinh!”
Giang Phong: “Đúng, Bắc Kinh, chúng ta đi thăm quan Cố Cung và Vạn Lý Trường Thành.”
Từ Toa vội nói: “Đi thăm chỗ ba học luôn.”
Mộc Mộc và Thủy Thủy hô to: “Dạ!”
Sau đó Tiểu Mộc Mộc lại bối rối nghiêng đầu nói: “Chúng ta đi xem trường mẫu giáo của ba ư?”
Từ Toa phụt cười, cười nghiêng ngả, Giang Phong đánh vào lưng cô, nói: “Đâu có buồn cười đến thế đâu.”
Có điều anh cũng trả lời hai bạn nhỏ: “Không phải là trường mẫu giáo, là đại học. Bây giờ các con đang học mẫu giáo, sau này sẽ học tiểu học, trung học, phổ thông và đại học, đại học chính là chặng cuối cùng, cái mà ba nói chính là đại học.”
“Ba từng đi học hả?”
Giang Phong gật đầu: “Đúng.”
“Nhưng trường của ba là ở Quảng Châu.”
Giang Phong: “Trường mà ba học hồi đó là ở thủ đô Bắc Kinh, Quảng Châu là chỗ sau này ba dạy học, hai cái khác nhau.”
Đứa nhỏ như được giác ngộ, ồ lên một tiếng, nói: “Ra là vậy, con muốn đến đó.”
Giang Phong: “Ừ, đợi ba với mẹ chọn ngày thích hợp đã nhé, được không?”
“Dạ!” Lớn tiếng đáp.
Từ Toa quay sang nhìn Giang Phong, không nói gì.
Giang Phong phát giác ánh mắt của cô, anh cười, lúc cả nhà không để ý, anh đã nhẹ nhàng xoa tay cô dưới bàn. Từ Toa nhướng mày rồi cúi đầu ăn canh. Bây giờ trời rất nóng, sau khi ăn cơm, hai vợ chồng Từ Toa ngồi trước quạt, Từ Toa cảm thán, không biết bao giờ mới có điều hòa.
Cô dựa vào vai Giang Phong, nhìn hai cậu con trai chạy tới chạy lui, nói: “Trẻ con thực sự không biết nóng là gì.”
Giang Phong cười: “Còn nhỏ mà.”
Bàn tay anh đan bàn tay cô, anh nói: “Ít hồi nữa chúng ta đi thủ đô chơi nhé?”
Từ Toa: “Ít hồi nữa là hồi nào?”
“Chỉ cần ở đây ổn rồi, chúng ta lập tức đi Bắc Kinh, trong vòng 1 tháng thôi, chắc chưa đến 1 tháng đâu.”
Từ Toa lại nhướng mày, cười như không nhìn Giang Phong, Giang Phong thành thật nói: “Tùy việc mà xét, những đồ như áo len thực sự không hợp với Bằng Thành, cũng không phải không cần, nhưng người cần chắc chắn rất ít.”
Từ Toa gật đầu, đúng là như vậy.
Giang Phong: “Vì vậy chúng ta cũng ít thấy, nhưng Bắc Kinh thì khác, là thành phố phía bắc, lại còn là thủ đô nữa, bọn mình tranh thủ lúc đi chơi thì đi dạo dạo luôn, đúng lúc anh cũng muốn xem thử kiểu dáng thế nào.”
Từ Toa: “...”
Cô chép miệng: “Đây là một công đôi việc rồi.”
Giang Phong: “Tất nhiên.”
Từ Toa nhướng mày: “Sao anh không xem cho xong ở Nội Mông?”
Giang Phong nghiêm túc: “Chỗ đó làm sao mà bằng thủ đô được. Nếu chúng ta muốn xem những kiểu dáng thịnh hành thì không thể xem ở Nội Mông được, ít nhất cũng phải chọn mấy thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải. Với lại, càng là nơi sản xuất, càng chưa chắc đã dùng được. Khi nguồn thu nhập của bọn họ là cái này thì sẽ càng không thích hợp. Em xem thời cổ đại, canh giữ biên cương không dùng được trân châu, canh giữ rừng núi chưa chắc đã dùng đến da hổ. Đây là nguồn mưu sinh kiếm tiền của bọn họ, không phải nguồn hưởng thụ.”
Từ Toa hiểu chuyện này. Cô nói: “Anh nói có lý lắm.”
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Từ Toa đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nhận bằng tốt nghiệp chưa?”
Giang Phong gật đầu ừ một tiếng.
Từ Toa: “Lợi hại.”
Tuy Giang Phong vốn dĩ đã tốt nghiệp đại học, nhưng sau khi đến Quảng Châu, dù đã là giảng viên đại học, nhưng anh cũng không từ bỏ và tiếp tục học. Tuy không phải lúc nào cũng ở trường, nhưng việc học lại không hề đi xuống. Dù đã rời trường, người ta cũng đã học đến tiến sĩ rồi.
Từ Toa: “Đầu óc của anh được trang bị cái gì vậy hả?”
Cùng là người nhưng sao khoảng cách lại lớn đến thế! Cô học nhưng đến thi cuối kỳ vẫn phải nhờ Giang Phong ôn tập chuyện ngành mới có thể ổn định thi được kết quả trung bình khá. Còn người này thì vậy đó! Nhẹ nhàng học cũng được thành tích tốt. So sánh mà tức muốn chết.
Từ Toa lại nhìn sang hai cậu con trai. Mặc dù cả hai vẫn là những đứa nhỏ của trường mẫu giáo nhưng câu nói “ba tuổi thấy được một đời” không phải không có lý, đầu óc của chúng vô cùng lanh lẹ, học cũng rất nhanh, chỉ cần không phát triển lệch lạc, Từ Toa cho rằng hai đứa nhỏ sẽ không tệ chút nào.
Ha ha. Cảm giác cả nhà chỉ có một mình tôi là ngốc nhất đúng là phiền muốn chết.
Từ Toa làu bàu: “Tại sao em là kẻ ngốc nhất nhà chứ?”
Giang Phong bật cười, xoa đầu cô rồi vò rối mái tóc suôn mượt của cô khiến Từ Toa trừng mắt tức giận. Giang Phong nói: “Sao mà em ngốc nhất được? Mỗi người mỗi tài, rõ ràng em rất lợi hại, em xem, em quản lý xí nghiệp rất tốt còn gì.”
Nếu nói như vậy, Từ Toa lại cảm thấy phấn chấn lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận