Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 426. Chọn

Chương 426. Chọn
Chương 426: Chọn
Đây là lần đầu tiên Từ Toa nhìn bọn họ từ phía chính diện, nhưng cô chỉ liếc mắt qua mà thôi, trọng điểm cũng không phải nhìn người. Cô còn muốn xem chó con nữa.
“Sao rồi sao rồi? Chó con của tôi đâu?”
Hoàng Diệu Thường: “Ở đây này!”
Cô ta hưng phấn bảo: “Đại Hoàng nhà tôi giỏi lắm, thai đầu của chó nhà người khác cũng không đẻ nhiều, mà nó lại đẻ tận sáu con chó con.” Cô ta vô cùng kiêu ngạo.
Từ Toa kinh ngạc: “Nhiều như vậy à.”
Lúc này dinh dưỡng không đủ, đẻ tận sáu con thật sự rất nhiều.
Hoàng Diệu Thường: “Thật đấy.” Rồi cô ta hào phóng nói: “Cho cô chọn trước, cô chọn hai con đi.”
Từ Toa ôi một tiếng, vò đầu, hỏi: “Chó con vừa sinh ra, có thể trực tiếp ôm đi sao?”
Cô vốn có một bạn học trung học trong nhà có ổ chó, hình như nói như vậy là không được. Nhưng cô cũng không dám khẳng định.
Hoàng Diệu Thường: “Cô không ôm đi, nhà tôi nuôi không nổi sáu con chó! Còn nữa, Đại Hoàng cũng không có sữa gì cả.”
Từ Toa: “Vậy được.”
Từ Toa cũng hiểu, với hoàn cảnh hiện tại, người sống còn không tốt chứ càng khỏi cần nói đến chó con, vì vậy chỉ hỏi một tiếng cho có, cũng không nói thêm lời dư thừa gì nữa. Nhưng ngược lại cô thấy lo thay Hoàng Diệu Thường, bảo: “Sáu con chó con nhà cô, đẻ thêm thì nuôi thế nào đây?”
Nói đến chuyện này, Hoàng Diệu Thường hưng phấn đáp: “Anh cả tôi ôm một đứa, anh hai sẽ lấy một đứa cho nhà chị dâu tương lai thứ hai của tôi.”
Từ Toa nghe được mấy chữ chị dâu tương lai thứ hai này, mới ngẩng đầu nhìn về phía con trai thứ hai nhà họ Hoàng. Người này lớn lên có bộ dáng chính nhân quân tử, nhưng không thể tính là một người đàn ông đẹp trai, chỉ là người bình thường. Từ Toa nhớ trong cốt truyện nguyên tác, anh ta mê mệt Hồ Hạnh Hoa, đối xử với vợ mình không hề tốt một chút nào, hoàn toàn coi cô ta là thế thân của Hồ Hạnh Hoa.
Chỉ không biết, có phải là cùng một người hay không?
Tầm nhìn của Từ Toa rất nhanh đã rời đi, hỏi: “Vậy nhà cô vẫn còn nhiều mà?”
Hoàng Diệu Thường gật đầu, bảo: “Nhưng anh cả tôi nói sẽ ôm một con tới cho cấp trên để người đó nuôi. Cô xem, tôi đối xử với cô tốt chứ? Cho cô chọn trước đấy.”
Từ Toa: “Đúng đúng, cô đối với tôi tốt nhất.”
Cô ngồi xổm xuống, nhìn những chú chó con dịch tới dịch lui này.
Sáu con chó con xếp thành hàng, nhưng lại con này có màu sắc nhạt hơn con kia, giống như Đại Hoàng sinh rồi sinh nên mới bay màu. Từ Toa vừa hỏi, thật sự là có chuyện như vậy, màu vàng đậm nhất sinh sớm nhất, đến đứa thứ sáu cuối cùng thì nhạt màu nhất.
Những chú chó con đều hơi sạch sẽ, hình như là được người nhà của Hoàng Diệu Thường xử lý đơn giản qua. Chó con bé tí còn chưa mở mắt, hơi thở cũng yếu ớt. Trong đàn chó nhiều như vậy, chú chó nhỏ ngoài cùng nhất là đứa đáng thương nhất, người khác đều tụm lại bên người chó mẹ, còn nó thì ở mép rìa đất, rên yếu ớt, gần như không có âm thanh.
Hoàng Diệu Thường nói: “Tôi lo nhất là đứa thứ sáu này, nó yếu quá.”
Hoàng Diệu Thường sợ chú chó này không nuôi nổi.
Cô ta lại nhìn về một phía khác: “Cô nhìn đứa thứ năm này đi, rõ ràng là ra ngay sau nó, nhưng trông nó vô cùng có tinh thần.”
Chó con vừa ra đời, nào có thể nhìn thấy có tinh thần hay không, nhưng chân nhỏ của chó con hơi đạp, nên coi thành biểu hiện có tinh thần.
Từ Toa duỗi tay nhẹ nhàng sờ con chó hoạt bát này, chú chó con này cảm giác được, cũng không bài xích chút nào mà cái đầu nhỏ còn động đậy, Từ Toa nhìn thấy trán nó còn có một đốm lửa màu trắng, cô vừa cười vừa bảo: “Ôi chao, còn là một chú chó có đặc điểm, tôi lấy nó.”
Hoàng Diệu Thường đau lòng nhìn chó con, nói: “Cô cũng thật biết chọn.” Nhưng cũng không nói lời nào không đồng ý, nếu nhà cô ta nuôi nhiều như vậy, ba cô ta cũng có thể phát điên mất.
Cho dù kiếm được bao nhiêu, ba mẹ cô ta cũng sẽ không nỡ tiêu tiền vào những chỗ này.
“Về nhà cô phải đối xử với nó thật tốt đấy.”
Từ Toa: “Đương nhiên rồi.”
Cô ta lại nhìn mấy chú chó con khác, tầm nhìn rơi lên người đứa thứ sáu, đứa nhỏ này dựa vào dưới chân mẹ mình, yên lặng không có chút động tĩnh nào. Từ Toa sờ nó, đứa nhỏ cố gắng dán vào tay cô.
Từ Toa: “Oa, nó cũng thích tôi.”
Từ Toa ôm chó con lên, thấy gương mặt nhỏ ngắn cũn của chó con. Trên trán cũng mang một đốm lửa nhỏ giống như tiểu ngũ, nhưng đốm lửa lại nhỏ hơn của tiểu ngũ một chút, nói: “Đám chó con này của nhà cô không chỉ đứa này bay màu hơn đứa kia, mà còn biến nhỏ dần.”
Cô vuốt ve chó con, cười ha ha, bảo: “Nó đi.”
Cô lại ôm tiểu ngũ lên, nói: “Tôi lấy cặp sinh đôi lửa nhỏ này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận