Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 78. Trả thù

Chương 78. Trả thù
Chương 78: Trả thù
“Hổ Nữu, cháu đi bằng gì vậy? Đường đến công xã cũng phải một tiếng đồng hồ. Mệt như thế cháu chịu được không?” Ánh mắt Từ Sơn mong chờ nhìn Từ Toa, Từ Toa không biết chạy xe đạp, nếu như cô mượn xe thì anh ta có thể đưa cô đi!
Nghĩ đến đây Từ Sơn càng thêm kích động, vô cùng tha thiết mong chờ.
Từ Toa: “Xe bò của đại đội cũng đi công xã, cháu ngồi xe bò đi.”
Từ Sơn lập tức cúi gằm mặt xuống: “……”
Anh ta ỉu xìu: “Trâu bò không phải đại đội nên giữ lại để cày bừa sao?”
Từ Toa nhìn anh ta: “Hôm nay có thanh niên trí thức đến, đúng lúc đại đội đi đón người ta.”
Từ Sơn thở dài một hơi rồi nói: “Đến chẳng đúng lúc gì cả.”
Từ Toa không thể hiểu tình yêu cuồng nhiệt của Từ Sơn với xe đạp.
Không thể hiểu được.
Nhưng mà cô không dây dưa nữa, rất nhanh mặc áo sơ mi màu kaki phối với quần dài màu xanh và giày vải đế thấp, khoác cái gùi nhỏ độc đáo mà Từ Sơn đan cho cô, vô cùng mang nét đặc sắc của thời đại, hùng dũng oai phong đi ra ngoài.
Xe bò của thôn đã đợi sẵn ở trong sân của đại đội.
Hoàng Diệu Thường nhìn thấy bộ dạng này của Từ Toa thì hừ một tiếng.
Từ Toa đã biết cô ta vì cái gì mà không vừa mắt với mình, giống như suy đoán ban đầu của cô, Hoàng Diệu Thường nhìn trúng vị trí chủ nhiệm hội phụ nữ này, đồng thời vẫn kiên quyết cho rằng Từ Toa nhảy dù vào cướp đi vị trí của cô ta.
Bây giờ đại đội không có nhiều chức vị như thế, thật sự được lãnh tiền lương cũng chỉ có đại đội trưởng, kế toán, đội trưởng dân quân và chủ nhiệm hội phụ nữ.
Làm cán sự giống như Tiểu Trần và Tiểu Từ còn có Hoàng Diệu Thường làm người tính công, ba người này đều không được lãnh tiền lương, bọn họ kiếm được công điểm. Đương nhiên, làm việc ở đại đội chắc chắn tốt hơn nhiều so với người bình thường, công điểm của bọn họ đều là điểm cao nhất - 10 công điểm.
Có điều tuy rằng 10 công điểm đã là cao lắm rồi nhưng mà con người dù sao vẫn không có sự thỏa mãn, đặc biệt là thấy người khác còn có thể lấy tiền lương.
Hoàng Diệu Thường luôn hi vọng mình có thể làm chủ nhiệm hội phụ nữ, nhà họ Hoàng cũng vẫn luôn vì công việc này mà ngấm ngầm tặng quà để nịnh nọt đại đội trưởng. Chỉ là đại đội trưởng cũng vẫn luôn kiên trì không nhận. Dĩ nhiên, không nhận cũng chẳng phải đại đội trưởng chính nghĩa gì mà do ông ta không làm chủ nổi.
Mấy cái chức vụ lãnh tiền lương như đại đội trưởng này, không có sự phê duyệt của công xã thì đừng nghĩ đến.
Nhà họ Hoàng cũng xem như là đứng nhất nhì trong thôn Thượng Tiền Tiến của bọn họ, nhưng ở công xã thì họ chẳng là gì cả, bọn họ muốn tìm người giúp đỡ mà tìm không được. Chẳng qua mặc dù đại đội trưởng không sắp xếp cho Hoàng Diệu Thường làm chủ nhiệm hội phụ nữ được, nhưng bình thường trong đội có hội nghị của hội phụ nữ vẫn để Hoàng Diệu Thường đại diện đi.
Dù sao các thôn khác đều là nữ đồng chí đi, thôn họ cũng không thể để cán bộ nam đi, vậy thì xấu hổ lắm!
Cho nên điều này cũng làm cho Hoàng Diệu Thường ảo tưởng, cảm thấy việc mình có thể lấy được công việc chủ nhiệm hội phụ nữ kia, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Nhưng mà, Từ Toa đã “nhảy dù” tới.
Sao Hoàng Diệu Thường có thể không tức cho được?
Tuy đã biết ngọn nguồn nhưng Từ Toa cũng kệ Hoàng Diệu Thường.
Công việc này lại không phải của Hoàng Diệu Thường, hơn nữa, trước giờ cũng chẳng ai nói công việc này sẽ là của Hoàng Diệu Thường cả. Cô ta tự biên tự diễn, Từ Toa không quen tật xấu này của cô ta. Hoàng Diệu Thường xì mũi về phía cô, Từ Toa lập tức trợn trắng mắt.
Cô xì mũi về phía tôi, tôi đáp lại bằng sự khinh thường.
Ai không phải là công chúa nhỏ chứ?
Tính cách của Hoàng Diệu Thường hay cáu giận mà Từ Toa còn trợn mắt làm cô ta lại tức anh ách, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Từ Toa, suy nghĩ đến việc dạy cho cô một bài học.
Từ Toa lập tức tóm lấy đại đội trưởng đang chuẩn bị cùng cô đi công xã: “Chú xem cô ấy ghen tị với cháu, mặt cũng méo mó luôn rồi.”
Sau đó lại lập tức làm dữ với Hoàng Diệu Thường: “Cô đừng tưởng cô là người chấm công điểm thì giỏi lắm, nếu cô vì đố kỵ mà giở trò sau lưng tôi, tôi sẽ tố cáo lên công xã! Để cô không thể làm nhân viên chấm công điểm được nữa.”
Hoàng Diệu Thường còn vừa nghĩ đến chuyện lấy công điểm của nhà họ Từ để dạy cho bọn họ một bài học, vừa nghĩ đến đã bị Từ Toa vạch trần. Trái lại cũng chẳng phải do Từ Toa thông minh bao nhiêu, mà bởi vì giữa Từ Toa và Hoàng Diệu Thường chẳng có liên quan gì, bản thân Từ Toa cũng không có gì để người ta nắm thóp.
Nếu Hoàng Diệu Thường muốn trả thù một ai đó, đơn giản chính là ra tay vào chuyện ghi công điểm của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận