Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 513. Kết hôn 2

Chương 513. Kết hôn 2
Chương 513: Kết hôn 2
Thiết Trụ ở bên cạnh trừng anh ta một cái rồi nói: “Cậu thật sự có thể so được với một người, cậu so được với tôi.”
Nhị Hổ: “Vậy thì tôi vẫn mạnh hơn cậu một chút chứ?”
Thiết Trụ: “Hừ, không hề.”
Hôm nay, anh ta cũng là một chàng trai tràn đầy sức sống.
Lúc này lại nghe Từ Lập ‘bíp bíp’: “Đến lúc đó hoa cài áo kia của các cậu không thu lại đâu, các cậu tự giữ đi, ngày mai mang toàn bộ quần áo, giày và xe giao lại cho tôi là được.”
Điều này làm mọi người reo hò một trận, bọn họ đều không biết, cái hôn lễ này đã chiếm bao nhiêu lời của Giang Phong.
Nhưng dường như Giang Phong chẳng hề để ý, đúng vậy, hoàn toàn không để ý.
Bây giờ cả người Giang Phong như một con rối nhỏ, không giống người thường, khóe miệng cũng bắt đầu vểnh lên giống như đã bắt được vàng. Bây giờ Từ Lập không lo lắng cho người khác nữa, người anh ta lo nhất chính là Giang Phong đó.
Anh ta vỗ vai Giang Phong nói: “Anh em à, tôi biết cậu vui mừng lắm nhưng cậu thong thả tí đi, đừng hưng phấn quá, đến lúc đó lái xe lại bị ngã. Cậu phải bình tĩnh lại đi!”
Giang Phong gật đầu: “Em biết rồi.”
Khóe miệng của anh vẫn vểnh lên như cũ, ánh mắt lại nghiêm túc: “Đây là hôn lễ của em, em nhất định sẽ để ý. Anh yên tâm đi.”
Từ Lập: “Không, tôi không thể yên tâm được, nhìn cậu không thể làm người ta yên tâm được.”
Từ Lập là họ hàng của Từ Toa, lại bởi vì làm việc trong ban quản lý đại đội nên qua lại với Giang Phong nhiều hơn người khác một chút, vì vậy từ đầu đã quyết định anh ta chịu trách nhiệm quản lý việc ở bên này. Đây là lần đầu tiên Từ Lập làm tổng quản lý như này, bình thường trong thôn có người kết hôn, chuyện này cũng toàn là tìm một vài ông chú đức cao vọng trọng có thể lo liệu đến xử lý. Nhưng mà, ai bảo cái cậu Giang Phong này lắm suy nghĩ, lắm ý kiến đây! Anh không muốn tìm một ông chú mà luôn chiếu theo quy củ về trước để làm việc, điều anh cần là “tổng quản lý” nghe lời anh, vì vậy phải cần người trẻ.
Nói cho cùng thì người trẻ càng không thể hiểu cách nghĩ của anh, không cần anh phải nhọc lòng thuyết phục người ta.
Đây là hôn lễ của anh mà anh còn phải lãng phí thời gian đi thuyết phục người khác, chuyện này có thể sao?
Giang Phong không phải là kiểu người đó, vì vậy từ lâu anh đã chọn Từ Lập, cũng may, cái người Từ Lập này quả nhiên có thể phối hợp tương đối với Giang Phong, anh ta cũng cố gắng hết sức đi điều động theo yêu cầu của Giang Phong.
Thật ra trong lòng Từ Lập vẫn vui lắm, cảm giác tồn tại của anh ta ở đại đội không bằng Tiểu Trần, nhưng Giang Phong thế mà lại chọn anh ta làm tổng quản lý, toàn thân anh ta đều cảm thấy lâng lâng. Thế nên cũng chắc chắn phải cố gắng hết sức làm tốt, để mọi người nhìn thấy năng lực của anh ta.
“Mọi người tuyệt đối đừng căng thẳng, đường ở trong thôn ai mà chưa từng đi chứ, cẩn thận một tí là được. Hơn nữa trong thôn có bao nhiêu anh chị em, cô dì chú bác đều đang nhìn đó, chúng ta không thể làm mất mặt đàn ông được, à đúng rồi, buổi trưa ăn cơm xong, mọi người cũng đừng đi vội, ở bên này giúp đỡ thu dọn một chút rồi buổi chiều đi ra bờ đê chụp hình.”
“Cái gì!!!”
Mọi người lập tức lại bùng nổ: “Chúng ta còn có thể chụp hình?”
Từ Lập đắc ý: “Giang Phong đã mượn được máy chụp hình, mọi người cùng chụp một tấm, sau đó từng người chụp đơn một tấm.”
“Ôi trời ơi, á á á!”
“Yên tâm, bảo đảm hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”
Trong nháy mắt việc chụp hình lại làm hứng thú của mọi người được khơi dậy, cùng với thời gian gần kề, mọi người từng người từng người một chỉnh trang lại quần áo, thắt dây lưng vào, ngẩng đầu ưỡn ngực. Mà người dẫn dầu dĩ nhiên là Giang Phong, Giang Phong đứng thẳng người.
Tóc của anh đã được xịt keo, áo sơ mi màu đỏ sẫm, quần tây màu đen, trên đầu xe đạp của anh còn cột một bông hoa lớn màu đỏ.
Theo ba tiếng còi của Từ Lập, Giang Phong là người đầu tiên đạp xe ra ngoài, theo sau là một đám thanh niên, một người nối tiếp một người, người nào cũng phong độ, tràn đầy sức sống. Người trong thôn đều biết việc cưới xin của Giang Phong và Từ Toa có trò hay vì vậy đã đi ra đợi từ lâu, lúc nghe tiếng còi vang lên liền trông thấy từng người từng người thanh niên chạy ra. Đều không biết nói gì, bỗng chốc yên tĩnh.
Nhưng mà rất nhanh đã bùng nổ ra tiếng hò hét kích động, thế mà lại còn có tiếng vỗ tay không ngừng, xe đạp lách qua đường lớn rời đi. Mọi người cũng vội vàng đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận